Lần trước hắn có thể hù được Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, chủ yếu là vì đối phương bị Khổng Tước Đại Yêu Vương ngăn trở. Nếu không có Khổng Tước Đại Yêu Vương, với tu vi lúc đó hắn không có khả năng làm được.
Hiện tại mỗi ngày Đường Tam đều có cảm giác chạy đua với thời gian. Nếu thực sự không được thì sẽ mang nàng đi. Nếu như hắn không giữ lại thì mang nàng đi là chuyện không khó.
Chờ sau khi mình đủ cường đại thì lại mang nàng trở về.
Thành Gia Lý.
Một mực chờ đến lúc mặt trời lặn, Mỹ công tử mới yên lặng rời khỏi học viện Gia Lý. Trong mắt nàng không khỏi thất vọng. Hai người nàng muốn tìm đều không tới.
Trở lại trà sữa điếm, tiệm vẫn chưa đóng cửa, Tô Cầm vẫn còn bận rộn.
Đêm qua Mỹ công tử đã về nhà rồi. Lúc Tô Cầm nhìn thấy nàng, nhịn không được hỏi: "Làm sao lại ra ngoài một ngày?"
Đôi mi thanh tú cau lại, nói: "Mụ mụ, con không tìm được hắn."
"Con đang nói Tu La sao?" Tô Cầm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói. Lúc này đã không còn khách, nàng muốn đóng cửa.
Mỹ công tử gật gật đầu, lại lắc đầu nói: "Không chỉ có hắn, Đường Tam cũng không ở đó. Đường Tam ở học viện Cứu Thục, nếu không ngài hỏi Trương trấn trưởng, hắn bây giờ ở chỗ nào, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Tô Cầm có chút hiếu kỳ nói: "Con ngược lại rất quan tâm Đường Tam a. Trương trấn trưởng đã nói hắn rất có thiên phú, ta cũng đã gặp hắn mấy lần. Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hắn ta luôn cảm thấy đứa nhỏ này có chuyện trong lòng. Con không phải nói hắn ở học viện Gia Lý làm quét dọn sao? Hắn không còn ở đó?"
Mỹ công tử nói: "Con đã hỏi qua, hắn đã rời đi một thời gian rồi, không tiếp tục làm việc. Ngài hỏi giúp con một chút đi."
"Được a, nhưng Trương trấn trưởng không ở thành Gia Lý, hắn về tổng bộ báo cáo rồi, không biết lúc nào trở về. Lần trước ta nghe nói tổng bộ muốn điều hắn về Tổ đình làm việc. Trương trấn trưởng không biết từ chỗ nào học được phương pháp chế tạo trận bàn, hắn làm Tụ Linh trận bàn đem lại lợi ích không nhỏ, hiện tại đã tăng lên Lam cấp rồi. Đương nhiên ta hy vọng hắn có thể lưu lại, dù sao cũng đã hợp tác lâu như vậy." Đóng cửa trà sữa điếm, hai mẹ con đi về chỗ ở phía sau. Phòng không lớn nhưng mang theo ấm áp.
Mỹ công tử nhìn gian phòng mình lớn lên từ bé, thần sắc không khỏi nhu hoà hơn.
Tô Cầm bưng đến một chậu nước, dùng khăn thấm nước rồi lau sạch thân thể mình, đưa lưng về phía Mỹ công tử, lơ đãng hỏi: "Hắn thế nào?"
Mỹ công tử tự nhiên hiểu mụ mụ đang hỏi ai, nói khẽ: "Không tốt lắm. Con có thể cảm giác được thương thế của hắn rất nặng, rất khó chữa khỏi."
Tô Cầm thở dài một tiếng, không nói nữa.
Mỹ công tử nhịn không được nói tiếp: "Mụ mụ, hắn mặc dù không phải nhân loại nhưng từ nhỏ đến lớn hắn đối với con rất tốt. Những hài tử khác của hắn cũng không được đối xử tốt như vậy. Hắn dốc lòng dạy con, ngay cả tuyệt học của tổ tiên cũng không giữ lại. Hắn biết mục đích của chúng ta, nhưng vẫn ủng hộ con thừa kế vương vị. Hắn hẳn là rất yêu người."
Lưng Tô Cầm hơi cứng ngắc một chút, nói: "Có lẽ vậy."
Mỹ công tử hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí nói: "Mụ mụ, hắn nói với con hắn không sống được mấy năm nữa. Người có muốn đi thăm hắn một chút không?"
Tô Cầm đột nhiên xoay người, ánh mắt cực kỳ phức tạp nói: "Tiểu Mỹ, con còn quá trẻ. Hắn không phải người tốt lành gì, lời hắn nói, con không cần nghe quá nhiều. Hắn dạy con thì con cứ học."
"A?"
Mỹ công tử không ngờ mụ mụ sẽ nói với mình như vậy, cũng không nghĩ tới nàng lại đánh giá Khổng Tước Đại Yêu Vương như thế.
Tô Cầm thở dài một tiếng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nói: "Ta không muốn con nhiễm sự tình ô uế. Con chỉ cần biết là, chúng ta đều là nhân loại, mặc dù mục đích của hắn không thuần khiết, nhưng mục đích của hắn không ảnh hưởng đến chúng ta. Chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi. Còn tình yêu, có lẽ hắn yêu ta thật ... Thôi, không nói những lời này, nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai ta sẽ đi hỏi chuyện Đường Tam cho con."
Nói xong, Tô Cầm quay người tiếp tục rửa mặt, Mỹ công tử tiến lên hai bước, ôm lấy mụ mụ từ phía sau: "Mụ mụ, mặc kệ hắn có yêu người thật lòng không, chí ít còn có con, con vĩnh viễn, mãi mãi yêu người."
Biểu hiện của Tô Cầm trong nháy mắt phức tạp hơn, nàng quay người ôm Mỹ công tử vào lòng nói: "Mụ mụ cũng yêu con. Mụ mụ chỉ hy vọng con mãi mãi không bị tổn thương."
Mỹ công tử nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Mụ mụ, con sẽ cố gắng, con nhất định sẽ đặc biệt, đặc biệt cố gắng. Vì người, cũng vì Cứu Thục. Nhân loại chúng ta nhất định có thể có được không gian sinh tồn của chính mình."
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Cầm sắc bén lên, nàng hướng qua cửa sổ nhìn lại, từ ánh mắt bắn ra hàn quang lạnh thấu xương.
"Ai?"
Mỹ công tử cũng giật mình, vội vàng đứng lên, nhìn qua cửa sổ. Ngoài cửa sổ vang lên một thanh âm phức tạp: "Là ta."
Nghe được thanh âm này, Tô Cầm đột nhiên biến sắc, tay phải đặt lên bờ vai Mỹ công tử, nói: "Con ở trong này chờ mụ mụ, không được đi ra ngoài. Nghe lời."
Nói xong, bạch quang trên người nàng loé lên, sau một khắc đã xuyên qua cửa sổ.
Mỹ công tử đứng lên muốn ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bên ngoài trà sữa điếm, một thân ảnh thon dài đang đứng. Khi hắn nhìn thấy Tô Cầm, trong ánh mắt mang theo vài phần si mê.
"Ngươi tới làm gì?" Tô Cầm lạnh lùng nói.
Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Đó là con gái của ngươi và hắn sao?"
Tô Cầm lạnh lùng nói: "Đúng vậy thì sao? Chẳng lẽ đường đường là Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng còn muốn động thủ với hai mẹ con ta sao?"
Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng lắc đầu nói: "Không, không phải, ta chỉ tới thăm ngươi. Tổ đình bên kia còn có chút chuyện quan trọng, sau khi xử lý xong ta sẽ tới đón ngươi."
Hàn quang lấp loé trong mắt nàng, nàng nói: "Nếu như ngươi muốn mang đi một cỗ thi thể, vậy ngươi liền tới." Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng siết chặt nắm đấm, nói: "Ngươi yêu hắn như vậy, không nỡ rời xa hắn sao? Ta cho ngươi biết, lần trước hắn bị ta đánh trọng thương, khẳng định không sống được quá ba năm, bây giờ đã qua hơn một năm. Dù ta không đến, hắn cũng không sống được."
Tô Cầm không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Vị tân Đại Yêu Hoàng này có chút chật vật, sau một lúc mới nói: "Dù như thế nào ta cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."
"Ta không cần." Tô Cầm không đổi giọng nói.
Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng đột nhiên nhìn về phía trà sữa điếm nói: "Ngươi không cần, vậy còn nàng? Nàng là con gái của hắn, khi ta đến, Khổng Tước Yêu tộc sẽ không còn tồn tại."
Tô Cầm đột nhiên cười, nụ cười của nàng rất đẹp, lúc này lại tăng thêm vài phần yêu dị, "Được! Ngươi tới a! Có bản lĩnh ngươi gϊếŧ hết chúng ta đi. Chúng ta chết cũng sẽ xong chuyện."
Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng ngơ ngác nhìn nàng, Tô Cầm thế này là lần đầu hắn nhìn thấy.
Lời tác giả: Kết thúc quyển này, ta vốn có ý khác. Nhưng ngẫm lại, có những chuyện không nên tiết lộ sớm, để sau sẽ tốt hơn. Ta vốn muốn để Đường Tam gặp lại Mỹ công tử, nhưng tình tiết chưa tới, thực xin lỗi, đành để quyển sau vậy. Cuốn tiếp theo, sau khi Đường Tam trở về, câu chuyện sẽ đi theo quỹ đạo ban đầu, một số tình tiết đặc sắc sẽ được triển khai. Cuối cùng, một lần nữa, xin cảm tạ sự ủng hộ của các bạn. Ta đã dành nhiều thời gian để đặt tên cho các Đại Yêu Hoàng và Thiên Tinh Hoàng, cảm giác rất tuyệt. Mọi người từ từ thưởng thức, ta chậm rãi ghi.
--- Hết quyển 7 ---