Đây là Thiên Vũ tệ, có giá trị cao hơn so với nguyên tố tệ. Một đòng Thiên Vũ tệ tương đương với một trăm nguyên tố tệ đó! Có thể tưởng tượng được đồ vật này trân quý cỡ nào.
Tất cả tiền tệ của Yêu Quái Tộc đều có thể dùng tu luyện. Đây cũng là giá trị của chúng nó. Mỗi đồng tệ cao cấp đều có thể nói là bảo vật.
Sau khi khiểm tra xong túi, phản ứng đầu tiên của Đường Tam là, phát tài rồi!
Đúng vậy, phát tài.
Đánh chết Phong Hùng mang cho hắn chỗ tốt nhiều hơn so với tưởng tượng. Phong Lang huyết mạch nồng đậm vô cùng, còn có cái túi này rất có thể là tài phú tích góp nhiều năm của trấn Phong Lang. Hiện tại đều là vật trong tay hắn. Và quan trọng nhất không phải là số tiền bên trong, mà là túi trữ vật không gian này. Đã có túi nhỏ này sẽ rất thuận tiện. Không gian hơn một trượng có thể chứa được rất nhiều vật phẩm. Đối với Đường Tam, chưa có vật gì thuận tiện hơn nó. So với số tiền tài kia, hắn càng ưng ý túi trữ vật không gian hơn.
Buộc chặt miệng túi, không gian chấn động tự nhiên biến mất, tất cả khôi phục như bình thường. Đường Tam lập tức thở dài một hơi.
Vốn có ba Linh Tê tệ, hắn cảm giác mình có thể xem như là có tiền rồi, nhưng hiện tại hắn cảm thấy, mình có thể được coi là một tiểu phú ông.
Ở thành Gia Lý này, chỉ cần có tiền sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện. Đã có chút vốn này, như vậy mình phải nhanh chóng suy tính làm sao để đem những thứ này chuyển hoá thành thực lực của mình. Tăng thực lực lên mới là sự tình trọng yếu nhất.
Đối với học viện Cứu Thục, ít nhất cho tới bây giờ hắn có ấn tượng không tệ. Nơi này chỉ sợ là bình đài tốt nhất của nhân loại trên Yêu Tinh Đại Lục.
Hơn nữa, chỗ này cách Mỹ công tử rất gần! Chờ ổn định lại, mình có thể đi gặp nàng rồi.
Vừa nghĩ tới Mỹ công tử, lòng Đường Tam lập tức trở nên ấm áp, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.
Thu liễm tâm trạng, khoanh chân minh tưởng, hắn yên lặng tiến nhập trạng thái tu luyện Huyền Thiên Công, tiếp tục tiêu hoá huyết mạch chi lực của Phong Hùng.
Phong Hùng huyết mạch chi lực bị Phong Lang lạc ấn hấp thu vô cùng dễ dàng, hơn nữa Đường Tam rõ ràng cảm nhận được, sau khi tiến vào Ngũ giai, Phong Lang lạc ấn có điểm bất đồng.
Điểm bất đồng này không chỉ là vị giai mang đến, trong đó chỉ sợ có phần của huyết mạch chi lực hùng hậu và tinh khiết kia.
Phong Lang lạc ấn lúc này đã trở nên xanh tươi ướŧ áŧ, hết sức trong suốt. Trong lạc ấn phảng phất có một đầu Cự Lang đang ngửa mặt lên trời gào thét. Phong Lang lạc ấn được tăng cường, khi Đường Tam thúc dục nó, cảm giác và lực khống chế Phong nguyên tố cũng được đề thăng. Nương theo hắn hấp thu huyết mạch chi lực, Huyền Thiên Công cũng tăng lên với tốc độ kinh người.
Theo phán đoán, Phong Hùng huyết mạch khẳng định phải cường đại hơn rất nhiều so với Phong Lang bình thường. Mà với Yêu Quái Tộc, Vương Duyên Phong đã từng nói, Yêu Quái càng cường đại thì có huyết mạch càng tinh khiết, càng tiếp cận tổ tiên. Cho nên trong các tộc Yêu Quái, mạnh nhất đều là Vương tộc, bởi vì Vương tộc huyết mạch là nhất mạch tương truyền từ tổ tông, cha truyền con nối mà có. Bọn họ vô cùng coi trọng huyết mạch thuần tuý, Yêu Quái càng thuần chủng, thực lực cũng càng mạnh.
Nhân loại tuy rằng truyền thừa Yêu Thần biến, nhưng bởi vì đều có một bộ phận huyết mạch nhân loại, cho nên dù thế nào, nhân loại cũng khó có khả năng đem Yêu Thần biến tu luyện tới cấp độ của Yêu Quái có cùng huyết mạch. Mặc dù như vậy, hậu đại của Yêu Quái càng cường đại và nhân loại kết hợp, Yêu Thần biến cũng sẽ cường đại hơn một chút.
Phong Hùng huyết mạch trong Phong Lang nhất tộc hẳn không giống người thường. Chỉ là không hiểu sao hắn lại ở một thị trấn nhỏ như vậy. Đường Tam có thể cảm nhận được, cường độ huyết mạch của Phong Hùng đã rất gần Lục giai. Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Hùng hắn có thể cảm nhận được một chút, sau khi cắn nuốt thì cảm thụ càng thêm rõ ràng.
Khi Phong Hùng chết đi, Đường Tam thậm chí có thể cảm nhận được trong cơ thể nó có một cỗ năng lượng quỷ dị đột nhiên biến mất, theo tính mạng của nó cùng một chỗ biến mất.
Lúc đó bởi vì thời gian khẩn trương nên chưa kịp nghĩ, bây giỡ ngẫm lại, những biến hoá này rất có thể cùng bản thân huyết mạch tinh khiết có quan hệ.
Hy vọng Phong Hùng chết không mang lại phiền toái cho nhóm Vương lão sư. Chắc có lẽ không có vấn đề quá lớn, dù sao, Phong Lang tộc chỉ có thể đem chuyện này đổ lên đầu Thiểm Báo nhất tộc. Ai bảo Thiểm Báo tộc tấn công trên phạm vi lớn?
Nếu như thân phận của Phong Hùng không giống bình thường, chuyện này rất có thể khơi mào tranh chấp giữa hai tộc. Để cho bọn nó chó cắn chó thôi.
Mạch suy nghĩ dần dần trở nên rõ ràng, Đường Tam cũng dần tiến vào trạng thái minh tưởng. Trên người hắn mơ hồ có thanh quang lượn lờ, Phong Hùng huyết mạch chi lực, đang từng chút từng chút hoá thành lực lượng của hắn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, khi trời vừa tảng sáng, Đường Tam cũng từ trong minh tưởng tỉnh lại.
Đẩy cửa sổ, vừa đợi Tử Khí Đông Lai, vừa lấy túi trữ vật kia ra. Túi trữ vật này vẫn là vật phẩm nhận Phong Hùng là chủ. Hiện tại hắn bởi vì có Phong Hùng huyết mạch khí tức mà có thể sử dụng, nhưng khi Phong Hùng huyết mạch bị hấp thu hoàn toàn còn có thể sử dụng không thì rất khó nói, cho nên hắn nhất định phải đem ấn ký thuộc về Phong Hùng xoá đi.
Điều này cần Tinh Thần Lực rất mạnh, mà khi tu luyện Tử Cực Ma Đồng là lúc Tinh Thần Lực của hắn tràn đầy nhất.
Ở phương đông xa xa dần lộ ra một vòng màu trắng bạc, hai con ngươi Đường Tam cũng đã biến thành màu tím. Tinh Thần Lực ngưng thực lặng yên không tiếng động nương theo khí tức Phong Lang Biến xâm nhập vào túi trữ vật.
Rất nhanh, Đường Tam đã tìm được gân mạch. Kinh nghiệm đối với không gian nguyên tố từ kiếp trước làm cho hắn không mất nhiều thời gian.
Một vòng thanh quang chợt loé lên rồi biến mất, lạc ấn nguyên bản đã bị giải khai. Đường Tam lưu lại lạc ấn Huyền Thiên Công của mình, đem phong bế và khống chế, hơn nữa còn giữ lại một đám Tinh Thần Lực trong đó. Như vậy, sau này hắn muốn lấy đồ từ túi trữ vật, chỉ cần một ý niệm, cũng có thể từ trong đó tìm được thứ mình cần.
Mặt trời dần lên cao, khoé miệng Đường Tam cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ. Một ngày mới tốt đẹp đã bắt đầu rồi!
Đem túi trữ vật không gian cất kĩ, Đường Tam dãn thân thể một lát, rửa mặt rồi đi ra gian phòng.
Thành Gia Lý ở hướng bắc, nhưng nhiệt độ cao hơn nhiều ngoài thành. Địa thế thung lũng làm nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Từ giữa sườn núi nhìn xuống, có thể thấy thị trấn nhỏ lúc này đã có khói bếp lượn lờ. Mà học viện Gia Lý xa xa có cảm giác mông lung.
Đó không phải là sương mù, mà là các loại trận pháp che giấu. Cảm giác thần bí này cũng làm cho Đường Tam có cảm giác hiếu kì, muốn tìm tòi đến cùng.
Ngày hôm qua Trình Tử Chanh đã từng nói qua, về sau có thể đi bồi luyện đoàn kiếm thu nhập. Bồi luyện đoàn là có thể tiến vào học viện Gia Lý. Về sau có cơ hội, mình có thể tiến hành một ít thử nghiệm.
"Ngươi đã dậy rồi!" Thanh âm quen thuộc vang lên, Đường Tam quay đầu lại nhìn, vừa hay thấy Độc Bạch đang đi về phía mình.
So với ngày hôm qua, ánh mắt của hắn hôm nay có chút hồng, không biết có phải vì tu luyện cả đêm để chữa thương không.
"Độc Bạch sư huynh, buổi sáng tốt lành." Đường Tam mỉm cười chào hắn.
Nghe Đường Tam gọi mình là sư huynh, Độc Bạch lập tức sáng mắt lên. Trước khi Đường Tam đến, hắn chính là người nhỏ nhất ở đây, năm nay mới mười một tuổi. Hắn đều gọi người khác là sư huynh, sư tỷ, không nghĩ mình cũng có sư đệ.