“Đúng vậy. Và nếu có người mẹ mang dòng máu của nhà Stephen, vậy thì con hẳn là một trong cặp song sinh nhỉ?”
“Nhà Stephen thì có liên quan gì đến vấn đề sinh đôi?” Eira không trả lời câu hỏi của đối phương, thế nhưng từ trong lời nói đó bắt được đầu mối quan trọng.
Bây giờ thì đến lượt Aura sửng sốt. Bọn họ không hề nói với con bé về bí mật này?
“Con không biết ư? Đại diện của mỗi dòng tộc đời đầu tại vùng đất phù thủy đều có một chòm sao biểu hiện cho vận mệnh của họ. Song Tử là chòm sao đại diện cho nhà Stephen. Đây là nguyên nhân từng đời nhà Stephen đều có cặp song sinh.”
Quả thực Eira không hề biết chuyện này. Hơn hết, do ông ngoại của cô không có anh chị em, lại chẳng người nào nhắc tới sự tồn tại của Aura. Vì thế Eire chưa từng mang suy nghĩ đi tìm hiểu.
Thế nhưng chòm sao đại diện các gia tộc thì đúng là gây hứng thú cho Eira. Hiện nay các gia tộc tự xưng ngày càng nhiều, trong khi gia tộc cổ xưa lại đột nhiên thu mình ở ẩn, công khai ra mặt chắc chỉ còn ba bốn nhà.
“Con còn thắc mắc gì không? Tuy nhiên ta nghĩ chúng ta đứng trong này cũng khá lâu rồi đấy. Những người khác ở bên ngoài có thể sẽ lo lắng.”
Ý thức được mình đã ở trong nhà vệ sinh khá lâu, nên dù Eira còn nhiều điều muốn hỏi đành phải nhịn lại rồi cùng Aura bước ra ngoài. Hai người trở lại chỗ ngồi của mình, Lý Tuyết Mai thì tiếp tục hỏi thăm Aura trong khi Thương Nguyệt lại dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn chăm chú Eira.
Đối với ánh mắt này của bà, Eira bỗng nhiên cảm thấy thật quen thuộc, giống như đã gặp trường hợp tương tự gần đây rồi. À, ra rồi. Không phải cậu nhóc nhân viên ở công ty của Hoàng Hiếu Phong cũng từng đối với cô như vậy hay sao.
Bà Hoàng ngồi một bên chứng kiến tất cả lo rằng Eira không được tự nhiên, đành chủ động giải thích cho cô.
“Eira, không phải con từng kể với mẹ mình là nhà văn sao? Cô Nguyệt vừa nghe thấy bút danh của con xong liền trở nên như thế đấy, chắc do bà ấy đã đọc tác phẩm của con.”
“Đúng thế, những người trong giới văn học mà không biết đến bút danh Twins là một sai lầm quá lớn rồi. Cô đã đọc hết các tác phẩm của cháu. Thế nhưng so với ‘The Witch’ tiếng tăm lẫy lừng thì cô càng ấn tượng ‘Nhật ký tội phạm’ hơn.”
Thương Nguyệt không ngừng gật gù rồi cảm thán. Không giống với ‘The Witch’ hoàn toàn lấy bối cảnh ở một miền đất viễn tưởng đầy nhiệm màu, ‘Nhật ký tội phạm’ thiên về những góc khuất phía sau của những tên tội đồ. Trên đời này không phải ai ngay từ đầu đã là kẻ ác. Đôi khi mọi chuyện chỉ bắt đầu từ sự hiểu lầm, nhưng lại dẫn thành bi kịch không thể cứu vãn.
Thương Nguyệt có lẽ làm trong ngành luật lâu năm, nên đã trải qua nhiều trường hợp tương tự. Tuy vậy không có nghĩa bà đồng cảm với tội phạm, một khi đã mắc sai lầm, dù cho bắt nguồn từ nguyên nhân nào đi chăng nữa, đều phải chấp nhận trả giá.
“‘Nhật ký tội phạm’ là tác phẩm ít được biết đến nhất của cháu, cháu còn nghĩ mọi người không thích vì nó quá âm u và đi ngược với cái nhìn chính nghĩa của xã hội.” Eira khá ngạc nhiên khi sở thích của đối phương không giống đa số người khác.
“Cháu nghĩ không sai.” - Thương Nguyệt không phản đối lời cô nói - “Thế nhưng nó lại phản ánh thực tế theo cách đa chiều. Trong lòng ta, ‘Nhật ký tội phạm’ không đơn giản là một cuốn sách.”
“Cô thích là cháu vui rồi.” Eira híp mắt cười.
“Thôi nào, hai cô cháu sau này còn nhiều thời gian để thảo luận hơn mà. Đừng quên mục đích gặp mặt hôm nay của chúng ta.”
Lý Tuyết Mai ngồi nghe một lúc mà ong cả đầu, không thể chịu nổi nữa nên quyết định xen vào để hướng câu chuyện sang một chủ đề khác.
Nói mới nhớ, hiện tại cũng còn sớm, mọi người đã tụ họp đông đủ, vậy cũng nên bắt đầu đi lên khu mua sắm thôi.
Nhu cầu mua sắm của phụ nữ chưa bao giờ có giới hạn, đặc biệt là khi họ không phải lăn tăn trong vấn đề tiền bạc. Chỉ cần thích là mua, vật phẩm sau khi thanh toán có thể sử dụng phương thức giao hàng tận nhà vô cùng tiện lợi.
Eira sống ở thế giới này gần hai trăm năm, phần tiền tích góp được có thể so với một tỷ phú thuộc top thế giới. Thế nhưng bản thân cô chưa từng coi trọng chúng. Một phù thủy cần nhiều tiền để làm gì, cũng không thể dùng để mua những vật dụng cô cần.
Thế nhưng vào ngày hôm nay, Eira đã được khai sáng một cách thức tiêu tiền mới, không chỉ thỏa mãn sở thích còn giúp giải tỏa áp lực.
Quãng thời gian từ khi bắt đầu chọn đồ đến khi tạm biệt ra về Eira không còn cơ hội nói chuyện với Aura nữa, thế nhưng thời điểm cô chuẩn bị lên xe thì bà đã nhét một tấm danh thiếp vào tay cô, kèm với ánh mắt mang theo ý tứ: ‘Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta nói chuyện tiếp.’
Eira nhìn theo bóng lưng người phụ nữ rời đi, trong lòng mang nhiều tâm sự. Lúc chiếc xe trở lại nhà họ Hoàng, Eira đã thấy Hoàng Hiếu Phong từ trong xe riêng đi ra. Thật trùng hợp, anh ta lại về nhà đúng lúc này.
Hoàng Hiếu Phong chủ động đi tới chỗ cô và bà Hoàng, không cần người bên trong đưa tay tới nắm cửa đã mở ra trước.
“Hai người vừa đi đâu về vậy?”
Câu nói của anh mang tính hỏi chung cả hai người, thế nhưng ánh mắt lại dừng trên người Eira.
Eira nhướn mày. Anh nhìn cô như vậy là có ý gì? Sợ cô có ý đồ xấu với mẹ anh?
“Mẹ với Eira vừa cùng vài bà bạn đi trung tâm thương mại mua sắm một chút. Sắc mặt con nghiêm trọng thế làm gì? Sợ mẹ bắt cóc mất người yêu con à?”
Bà Hoàng thấy sắc mặt tối sầm thối hoắc của con trai mà bĩu môi, xoay người cùng Eira đi xuống bên phía cửa còn lại.
Có điều, không đợi bà mang người vào trong nhà, thì cánh tay của Eira đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo lại.
“Hôm nay gặp mặt đến đây thôi. Hiện tại cũng muộn rồi, mẹ vào trước đi, con muốn đưa cô ấy về nhà.”
Bà Hoàng xem đồng hồ hiển thị trên điện thoại mới năm giờ hai mươi phút, cạn lời nhìn đứa con trai nói lời khẳng khái không biết xấu hổ.
“Để con bé ở lại dùng xong bữa tối rồi về.”
“Không sao ạ.” - Cả kể Hoàng Hiếu Phong không lên tiếng trước thì cô cũng tính nói lời tạm biệt rồi - “Con đã hứa tối nay sẽ dùng bữa cùng anh trai. Con không thể để anh ấy ăn một mình cả ngày được.”
Eira đã nói như thế thì bà Hoàng cũng không tiện níu người nữa, chỉ dặn cô khi nào rảnh nhất định phải sang chơi với bà thường xuyên. Eira ngoan ngoãn gật đầu, sau đó theo Hoàng Hiếu Phong đi tới xe riêng của anh.