• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Eira kéo Miranda vào phòng, không đợi cô thắc mắc đã nói trước:

"Miranda, chị hỏi em một câu, em nhất định phải trả lời thật với chị."

"Chị muốn hỏi gì?" Miranda hơi cau mày, lòng cô hiện tại nóng như lửa đốt, thái độ mất kiên nhẫn hơn thường ngày.

"Có phải em từ bé đã nghe được những giọng nói kỳ lạ không? Dù làm thế nào những giọng nói cũng không biến mất?"

Miranda thoáng chốc sững sờ, dường như hồi tưởng lại những ký ức không mấy tốt đẹp, sắc mặt trở nên tái nhợt, hoài nghi trong mắt đã sớm rút đi và thay vào đó là sợ hãi.

"Em không cần sợ. Đó không phải chuyện xấu gì cả." Không cần Miranda đáp lại, từ đôi mắt đen láy kia Eira đã có được đáp án của mình.

"Hiện tại chị không có nhiều thời gian giải thích." - Eira vừa nói vừa nắm lấy hai bàn tay của Miranda - "Em chỉ cần nhắm mắt lại và đọc cùng chị câu này là được: 'Hỡi thánh thần tôn kính, xin hãy chỉ đường dẫn lối, để ta tìm về người quan trọng với ta.', nên nhớ khi đọc câu này, em phải toàn tâm toàn ý nghĩ về Lily, như vậy điều kỳ diệu sẽ phát sinh."

Miranda rất muốn coi lời nói của Eira là trò cười, nhưng so với những gì bản thân đã trải qua cùng việc đối phương biết bí mật của mình khiến cô lưỡng lự.

Cô cắn răng, cuối cùng quyết định sẽ thử một lần xem sao, nếu không có kết quả, bọn họ sẽ tìm cách khác.

"Hỡi thánh thần tôn kính, xin hãy chỉ đường dẫn lối, để ta tìm về người quan trọng với ta."

Cả hai đồng thanh lên câu thần chú, đồng thời ngay lúc ấy, Miranda cảm nhận được một luồng ánh sáng ấm áp phủ lấy mình, khiến cô vô cùng thoải mái.

Dù đôi mắt đang nhắm nghiền, giọng nói mà Miranda luôn ghét bỏ ngày một rõ ràng hơn, nhưng thế nhưng từ giọng nói ấy, cô biết được một thông tin quan trọng.



'Hãy đi về phía Tây, phải mau lên, trước khi cô ấy gặp nguy hiểm!'

Miranda mở bừng mắt, không kịp phán đoán tính xác thực của giọng nói đã lập tức chạy đi.

Adam và Seven vẫn chờ ở bên ngoài, Seven khuyên Adam nên gọi điện báo cảnh sát, tuy chưa thể lập án, nhưng dựa trên những vụ mất tích gần đây, họ sẽ cho người đến hỗ trợ tìm Lily.

"Ơ, Miranda, Eira, hai người chạy đi đâu vậy?" Adam vừa lôi được điện thoại ra thì thấy Miranda chạy ra, sau đó là Eira cũng cùng một hướng với cô, còn tưởng bọn họ đã tìm được manh mối về tung tích của Lily nên không hề chần chừ mà đuổi theo.

Tiếng nói bên tai Miranda ngày càng cấp thiết, sự lo lắng và bất an của cô cũng tăng theo cấp số nhân. Ngay lúc Miranda sợ rằng mình sẽ không đến kịp, thì bất giác có một cơn gió nhẹ thổi tới, tiếp đó là một bàn tay choàng qua eo cô, nhấc bổng lên khiến cơ thể hoàn toàn nhẹ bỗng.

Diễn biến xảy ra đột ngột khiến Miranda không thể hét lên, cô vội nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt gió đang quật lên người mình, nói rõ bản thân đang di chuyển một tốc độ cực nhanh.

Tạm bình ổn được trái tim kinh sợ bên trong, Miranda mới khẽ mở mắt ra, rồi bị sự vật trước mắt làm cho hồn vía lên mây. Cô đang bay ở trên không trung, hơn nữa còn là được một cô gái mang cô bay.

Miranda nhìn sang Eira bên cạnh, càng thêm xác định suy đoán ban đầu của mình là đúng. Đối phương bảo mình giúp cô ấy tìm Lily, nhưng thật ra tự cô ấy vẫn có thể tìm được người.

Nhìn mà xem, không cần cô chỉ dẫn, Eira vẫn tìm chính xác tuyến đường cần đi. Lại nói khả năng bay lượn không cần bất cứ ngoại vật nào tác động, đối phương liệu còn phải là con người không?

Miranda hiểu rõ trong lòng cô đang có rất nhiều câu hỏi, nhưng trước mắt vẫn phải tìm được Lily đã.

Những giọng nói khi Eira xuất hiện đã không còn dồn dập vang vọng bên tai Miranda. Cô nhìn xuống dưới mặt đất, xe cộ và người đi đường vẫn tấp nập như thế, hòa nhập vào một thế giới phồn hoa và xinh đẹp, nhưng không một ai phát giác ra bọn họ. Nhưng xét thấy khả năng khác người của Eira chưa từng bị phát hiện, Miranda liền phỏng đoán cô có cách để bảo vệ mình.

Hai người rất nhanh đã đáp xuống trước một con ngõ nhỏ vắng người qua lại. Giọng nói lại xuất hiện trong đầu Miranda, nhưng lần này không hối thúc cô mà cảnh báo cô cẩn thận trước nguy hiểm.

"Cô đứng ở đây. Tôi sẽ tiến vào xem."

Eira cũng cảm thấy Miranda không nên đi vào. Năng lực của Miranda mới chỉ được khai phá bước đầu, còn chưa học được thứ gì để phòng thân, nếu bây giờ bước vào chỉ gây thêm phiền phức không cần thiết cho Eira.

Miranda gật đầu. Cô tin tưởng năng lực của Eira, càng hi vọng cô ấy có thể mang Lily an toàn trở về.

Xong, để đề phòng Miranda có thể bị tấn công, Eira lấy một chiếc vòng tay pha lê màu tím trong không gian của mình rồi đeo cho cô.

"Chiếc vòng này có thể bảo vệ cô lúc nguy hiểm, tuyệt đối đừng tháo nó ra nghe chưa?"

Dặn dò xong xuôi, bóng lưng của Eira cũng biến mất sau con ngõ tối tăm.

Miranda sốt ruột chờ đợi, mười lăm phút trôi qua nhưng cô không hề nghe thấy bất kì âm thanh nào, nơi này lại vắng vẻ đến bất thường, sống lưng của cô đã lạnh toát tự bao giờ.



Vào lúc này, Miranda phát hiện có người đi ra, nhưng bất ngờ là chỉ có mình Lily.

Miranda không nghĩ nhiều mà vội vàng chạy đến.

"Lily, cậu không sao chứ? Có bị thương không? Tại sao đi ra ngoài mà không nói một tiếng với tớ? Cậu có biết tớ đã lo lắng thế nào không."

Thế nhưng Lily không hề phản ứng trước câu hỏi của cô mà chỉ trầm mặt cúi đầu, Miranda lại tưởng tâm trạng cô không tốt, nên giọng điệu dần mềm mỏng xuống.

"Cậu không sao là tốt rồi. Nhưng sao chỉ có mình cậu đi ra? Chị Eira đâu?"

Lúc Miranda nhắc đến Eira, Lily bất ngờ ngẩng đầu lên, có điều lời mà cô thốt ra lại khiến Miranda không dám tin:

"Miranda, tôi vô cùng ghê tởm cậu."

"Cậu nói cái gì?" Hô hấp Miranda dừng lại, mắt trừng trừng nhìn Lily.

"Tôi coi cậu là bạn, nhưng cậu lại dám có tư tưởng dơ bẩn với tôi. Thế nào, cậu không muốn tôi có người yêu vì ghen tị? Mỗi lần tôi than thở với cậu, chắc cậu vui lắm nhỉ?"

Âm giọng của Lily đề cao cùng với những lời lẽ mang tính sát thương như hàng ngàn mũi tên muốn xuyên thủng Miranda. Cô không thể thốt ra được lời nào, giống như bí mật luôn tự nhủ sẽ chôn vùi đến khi mình chết, nhưng giờ này lại bị khui ra một cách trắng trợn và đau đớn.

"Lily, tớ..." Cậu ấy làm sao biết được? Miranda theo bản năng nghĩ tới Eira biết một bí mật khác của mình, tâm tình cô hiện tại rất hoảng loạn, gần như không thể bình tĩnh phán đoán lại.

Lily bất ngờ nở một nụ cười, đưa tay vuốt nhẹ lên má Miranda, rồi đưa miệng sát lại gần thì thầm vào tai cô:

"Xét thấy chúng ta từng là bạn tốt, tôi sẽ tặng cô một món quà, coi như bù đắp cho việc cô đã khổ sở níu giữ bí mật nực cười đó."

Dứt lời, bàn tay Lily đang trêu đùa trên chiếc má hồng hào chưa rút đi sự non nớt của cô gái bỗng chuyển qua đằng sau, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc đen mượt, bất ngờ dùng một lực mạnh ấn đầu Miranda xuống, cho tới khi khoảng cách của đôi môi chỉ còn cách vài phân.

Nhưng nụ hôn bất ngờ đó đã không diễn ra, vì chiếc vòng trên tay Miranda phát sáng và tạo một lực chấn đẩy Lily ra.

Cả hai đều bị bất ngờ trước chuyện này. Miranda dần lấy lại lý chí, đồng thời nhận ra vài điểm khác thường.

Eira đi vào nhưng chỉ có mình Lily đi ra. Lily không hề trả lời câu hỏi của Miranda mà lại chất vấn chuyện tình cảm cấm kị của hai người. Thái độ thất thường của đối phương thì càng kỳ lạ. Tuy Lily đôi lúc sẽ giận dỗi với Miranda, nhưng cô sẽ không bao giờ dùng những lời lẽ ác nghiệt như thế, cùng với hành động bất ngờ và phản ứng của chiếc vòng, Miranda đã biết người trước mặt chỉ sợ không phải là Lily.

'Lily' bị đẩy ra cũng không từ bỏ ý định, thậm chí còn nở một nụ cười quyến rũ:



"Không ngờ ả ta lại hào phóng như thế, Vòng Thủ Hộ Hắc Lệ cũng nỡ đưa cho cô."

Miranda nhạy cảm phát hiện người được đối phương nhắc đến là Eira, đã thế cô ta có vẻ còn biết rõ về lai lịch của chiếc vòng tay. Cô cố gắng để không cho mình trở nên hoảng loạn, lạnh lùng hỏi 'Lily':

"Cô là ai? Cô đã làm gì chị Eira và Lily?"

"Chậc chậc. Hiện tại cô nên lo lắng cho chính mình thì hơn." - 'Lily' hít một hơi thật sâu, gương mặt lộ rõ sự thỏa mãn và thèm khát - "Mùi hương này đã từ rất lâu ta không được ngửi thấy, còn tưởng sẽ phải tay không trở về, ai ngờ lại gặp được một con mồi càng hấp dẫn hơn."

Miranda rùng mình, ánh mắt càng thêm phòng bị. Cô không chắc chắn chiếc vòng tay Eira đưa cho có thể bảo vệ bản thân được bao lâu. Tung tích Eira hiện tại vẫn chưa rõ, nếu chiếc vòng trở nên vô dụng, Miranda sẽ lập tức biến thành miếng mồi rơi vào miệng cọp.

Khi Miranda bắt đầu suy nghĩ 'Lily' sẽ có hành động gì, thì trong ngõ lại phát ra một tiếng động lớn. Mặt 'Lily' biến sắc, đợi Miranda phản ứng thì người đã không còn đứng ở chỗ đó.

Eira mang theo Lily đã bất tỉnh từ con ngõ đi ra, lúc đến gần Miranda thì ném thẳng người cho cô.

Hiện tại Eira đang rất khó chịu. Một người luôn tự tin vào trận pháp như cô, thế mà lại bị vây trong kết giới mất nửa tiếng. Kẻ làm ra trận pháp này thật sự đủ ác độc, vì ý định của tên đó là muốn nhốt cô ở đó vĩnh viễn.

Trận pháp không có bất kỳ điểm sinh nào, vậy thì Eira liền tạo một cái thôi. Nhưng quá trình thực hiện khá mất thời gian, còn tốn ma lực, nếu không Eira đã sớm phá ra từ lâu rồi.

"Em gặp kẻ bắt cóc rồi?" - Sau khi bận trút hết bực bội trong lòng xong, Eira mới để ý chiếc vòng trên tay Miranda đã bị kích hoạt.

"Phải, nhưng chị vừa đi ra thì cô ta cũng chạy mất." Miranda một bên đáp, một bên kiểm tra xem Lily có vấn đề gì không. Biết cô không có chuyện gì, chỉ đơn thuần là ngủ thiếp đi, Miranda hiện tại mới thở phào nhẹ nhõm.

Eira nhíu mày, nhưng không hỏi chuyện gì đã xảy ra với Miranda, mà bảo bọn họ nên trở về rồi. Adam chắc vẫn đang sốt ruột chờ họ ở khách sạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK