Chiếc vòng màu trắng bạc điểm xuyết nhưng ánh pha lê đỏ vô cùng diễm lệ xuất hiện đặc biệt giữa các đồ trang điểm và vài thứ linh tinh khác trước tầm mắt của mọi người. Lần này đừng nói là Thương Nguyệt, đến bà Hoàng cũng không dám tin nhìn Eira. Trịnh Tiểu Hà không dấu vết che đi sự nhẹ nhõm trong lòng mình. Chiếc vòng đã xuất hiện, điều đó đồng nghĩa với việc lời nói của tôi đã được chứng thực.
Trần Bảo Ngọc để trợ lý lên xác nhận xem chiếc vòng có phải đồ thật hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của trợ lý, liền dùng ánh mắt thất vọng nhìn Eira.
“Eira, sao cô lại làm vậy chứ?”
“Giám đốc, không cần nhiều lời với cô ta nữa, cứ gọi cảnh sát đến đem người đi thẩm vấn.”
“Đúng thế, cô gái trợ lý này nói không sai. Với hành vi trộm cắp thế này, chúng ta không thể bỏ qua.” Nam quản lý khách sạn cũng đồng tình, trong lòng tưng bừng vì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
“Chờ một chút!” - Eira đột nhiên cắt ngang những tiếng bàn tán không mấy dễ nghe của mọi người, đi tới nhìn vào mặt trong của chiếc bóp, nhếch mép cười - “Nếu tôi nói, chiếc bóp này bị người đánh tráo thì sao?”
“Hả?” Trịnh Tiểu Hà giật mình, không rõ vì sao trong lòng trở nên bất an, theo bản năng hướng mắt về phía nào đó, nhưng do sợ bị người khác phát hiện nên lập tức quay đi. Tiếc rằng dù thao tác của cô có nhanh đến mấy thì vẫn bị Eira nhìn thấu toàn bộ rồi.
“Eira, cô đừng chối nữa! Từ đầu triển lãm chúng tôi vẫn thấy cô cầm chiếc bóp này. Giờ cô nói nó không phải của cô, ai mà tin được chứ?”
“Không tin sao? Nhưng sự thật là, vị hôn phu vì lo cho sự an toàn của tôi, nên đã lắp còn chip định vị kết nối với điện thoại của cả hai. Tôi không thích dính nó trên người, nên đã gắn vào mặt khuất bên trong chiếc bóp. Và vấn đề là tôi không thấy con chip trong cái bóp này.”
Ai mà ngờ cái thứ linh tinh mà Hoàng Hiếu Phong đưa cho Eira lúc ở trên xe, lại có tác dụng trùng hợp đến vậy chứ?
“Không tin sao? Nhưng sự thật là, vị hôn phu vì lo cho sự an toàn của tôi, nên đã lắp còn chip định vị kết nối với điện thoại của cả hai. Tôi không thích dính nó trên người, nên đã gắn vào mặt khuất bên trong chiếc bóp. Và vấn đề là tôi không thấy con chip trong cái bóp này.”
Thật ra Hoàng Hiếu Phong đưa chip định vị cho Eira cũng không phải vì an toàn của cô, càng giống như là giám sát hành trình của nhau hơn. Chip của Eira nằm trong chiếc bóp, còn chip của Hoàng Hiếu Phong thì ở kẹp cà vạt. Loại chip này còn có chức năng báo động khi rời xa chủ nhân trong bán kính hai mét. Vì vậy, khi Eira mỉm cười giơ lên chiếc điện thoại đang hiện báo động đỏ trên màn hình, đồng nghĩa thế cục chĩa thương về phía cô cũng nên đổi.
“Vừa hay tôi có thể dùng điện thoại để tìm xem chiếc ví thật của mình ở đâu. Mọi người nhìn này, trùng hợp là nó ở ngay trong phòng rất gần đây.”
Nụ cười của Eira ngày càng thêm tươi tắn, ánh mắt trực tiếp nhìn về một phía rồi đi thẳng về nơi đó.
“Tìm thấy rồi.”
Trông thấy đối phương có ý đồ hoảng loạn muốn chạy trốn, Eira cường thế vươn tay kéo một lực mạnh khiến kẻ đó ngã ra đất, do động tác khá đột ngột nên một vật được cất bên trong áo khoác đã rơi ra ngoài.
Eira hài lòng nhặt nó lên rồi đưa cho mọi người quan sát. Một chiếc bóp màu đen sọc chéo giống y hệt với chiếc bóp ban nãy. Eira còn chủ động mở bóp và lấy con chip được gắn trước đó ra ngoài, để khẳng định đây thật sự là đồ của cô.
Mọi người nhìn chiếc bóp, lại nhìn kẻ đang ngã ngồi với gương mặt hoang mang trên nền đất, biểu tình vô cùng bất ngờ. Trước đó, chính đối phương đã mạnh miệng chất vấn Eira như thể chắc chắn cô là người lấy trộm trong khi những người khác còn đang ôm thái độ hoài nghi. Và, nếu chiếc bóp đã bị tráo, vậy thì lời kể của Trịnh Tiểu Hà ban đầu hoàn toàn là bịa đặt.
“Eira, chuyện này chính xác là thế nào?” Trong lòng Thương Nguyệt nhẹ nhõm hơn hẳn khi Eira đã được chứng mình trong sạch. Bà biết mà, mắt nhìn người của bà chưa bao giờ sai.
“Đúng là cháu có tới khu vực cầu thang thoát hiểm, nhưng là để nói chuyện điện thoại với Phong.” - Eira đáp, tay chỉ về phía Trịnh Tiểu Hà đang cúi gằm mặt xuống run rẩy đứng đó - “Giữa chừng có một cô gái ôm đống khăn trải bàn đi qua và va phải cháu, khiến bóp và điện thoại trên tay cháu rơi xuống đất. Bóp của cháu cũng là cô gái đó nhặt và đưa trả lại. Không sai, người đó chính là Trịnh Tiểu Hà.”
“Trịnh Tiểu Hà, thế này là thế nào?” Tâm trạng của nam quản lý biến đổi nghiêng trời lệch đất, cảm thấy sự nghiệp của mình coi như xong rồi. Nhân viên dưới trướng không tránh được liên quan, còn vô tình đắc tội với Hoàng Gia. Mọi sợ hãi và hối hận của hắn chuyển dần thành giận dữ khi nhìn về phía Trịnh Tiểu Hà. Tất cả là tại cô ta! Nếu Hoàng Gia không bỏ qua cho hắn, thì đối phương cũng đừng hòng yên ổn.
“Tôi… Tôi…” Trịnh Tiểu Hà lắp bắp, xung quanh cô đều là những ánh mắt ác ý và coi thường, điều đó khiến cô sụp đổ. Cuối cùng dường như không thể chịu được nữa, cô bắt đầu khai ra tất cả sự thật.
Trịnh Tiểu Hà đang dọn dẹp hành lang thì nhặt được chiếc vòng tay bị rơi ở góc hành lang sau chậu cây cảnh. Ban đầu cô định đem nó báo cáo cho quản lý để tìm chủ nhân đã làm mất, ai ngờ giữa đường nhận được từ tin dữ đến thì trong nhà.
Bố cô đột nhiên phải gánh một số nợ lớn do ông chủ cũ ôm tiền chạy trốn, bản thân ông tin người nên bị đối phương lừa một vố. Nhà Trịnh Tiểu Hà cũng chẳng khá giả, lại thêm mẹ cô hay ốm bệnh liên miên, cô cứ nghĩ rằng làm phục vụ trong khách sạn năm sao sẽ giúp cải thiện kinh tế được phần nào. Nhưng giờ thì hết rồi, số nợ quá lớn, chủ nợ là công ty cho vay nặng lãi, vừa rồi họ còn qua tận nhà để siết nợ. Mẹ cô vì không chịu nổi nên đã ngất xỉu, hiện tại đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện.
Trong vài giây ngắn ngủi, Trịnh Tiểu Hà có chủ ý muốn giấu riêng chiếc vòng để bán lấy tiền trả nợ. Tuy cô không hiểu về trang sức lắm, nhưng nghe nói khách sạn hôm nay tổ chức triển lãm trang sức của một công ty lớn. Chiếc vòng này đẹp như thế, không thể nào là đồ giả.
Chính lúc Trịnh Tiểu Hà đang lưỡng lự, thì bị trợ lý của Trần Bảo Ngọc nhìn thấy. Đối phương vu cho cô ăn cắp chiếc vòng, còn nói sẽ báo cho cảnh sát bắt cô đi. Trịnh Tiểu Hà không thể vào tù được, nên quỳ xuống cầu xin đối phương bỏ qua cho mình.
Nữ trợ lý thực tế đã phát hiện Trịnh Tiểu Hà từ lâu, còn nghe được cuộc điện thoại của cô. Cô ta nói, chỉ cần Trịnh Tiểu Hà giúp làm một việc, đừng nói là bỏ qua chuyện ăn cắp, còn thưởng cho cô một số tiền lớn nữa.
Trịnh Tiểu Hà đâm lao phải theo lao, làm theo mọi an bài của nữ trợ lý. Đối phương đưa cho cô một cái bóp, bảo cô nếu thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy đen tóc đen xoăn dài có cái bóp giống hệt thì phải tìm cách để tráo bóp.
Lúc này Trịnh Tiểu Hà mới biết đối phương đang có âm mưu giá họa cho người khác, nhưng cô không có sự lựa chọn. Những chuyện tiếp theo thì giống hệt như mấy lời Eira đã nói rồi, Trịnh Tiểu Hà không nhắc lại nữa.
Chát… Một tiếng tát tay chát chúa vang lên. Chỉ thấy nữ trợ lý ôm má không dám tin nhìn người mới làm hành động đó với mình.
“Đinh Hương, uổng công tôi thấy kỹ năng của cô không tệ, lại có kinh nghiệm làm việc vài năm, nên mới đặc cách cho cô thành trợ lý. Nhưng không ngờ, đạo đức của cô lại tệ hại như vậy.” -Trần Bảo Ngọc ôm trán, quay sang nói với quản lý khách sạn - “Trước mắt anh cho người dẫn họ đến sở cảnh sát đi. Như lời tôi đã hứa ban đầu, đấu giá cần được tiếp tục.”
Quản lý gật gầu, kêu bảo vệ dẫn Đinh Hương và Trịnh Tiểu Hà đi, Eira thấy sự việc chưa được hoàn toàn rõ ràng, muốn bước tới ngăn cản họ, không nghĩ bị Trần Bảo Ngọc chạy lại ôm lấy.
“Eira, tôi xin lỗi vì đã khiến cô bị nghi ngờ. May là cô không sao, nếu không tôi chẳng biết ăn nói thế nào với anh Phong nữa.”
Cái ôm đến khá bất ngờ, Eira không kịp né tránh nó. Cô điềm tĩnh tách đối phương ra khỏi mình, đáp lại bằng một nụ cười thoải mái không để bụng.
“Không sao. Không phải lỗi của cô.”
Đợi Eira ngẩng đầu lên một lần nữa thì người đã bị đưa đi mất rồi.