Trong Trúc Viện, bên cửa sổ bàn sau, thiếu nữ áo lam đang luyện chữ, ngoài cửa nha đầu cung kính mà bẩm báo nói.
Nam Cung Mặc ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày, "Vệ Quân Mạch?"
Ngoài cửa nha đầu sợ hết hồn, tuy rằng vừa mới đến bên người tiểu thư hầu hạ, thế nhưng các nàng lại đều rõ ràng tiểu thư tính khí có chút không tốt. Tuy rằng thân là nha đầu bên người, thế nhưng tiểu thư rất ít khi sai khiến các nàng, nhiều chuyện đều là chính mình tự làm. Tiểu thư sự tình ngày đầu tiên đã truyền khắp biệt viện, như là Yến vương tự mình giúp tiểu thư cải danh, còn ban cho ngọc bội, tỷ như tiểu thư cùng Tĩnh Giang Quận Vương thế tử hiện nay được bệ hạ tứ hôn, lại tỷ như... Mới ngày đầu tiên trở về, tiểu thư liền đem phu nhân tức xỉu, vân vân. Chỉ là không nghĩ tới, tiểu thư lại có thể thản nhiên gọi thẳng tên của Tĩnh Giang Quận Vương thế tử.
"Mời hắn vào đi." Nàng sớm biết Vệ Quân Mạch sẽ đến, dù sao phải cho Yến vương phương thuốc, còn muốn Vệ Quân Mạch tới lấy. Mặt khác, việc kết hôn đều là cần có biện pháp giải quyết. Muốn giải quyết ý chỉ ban hôn hoàng đế tự mình ban xuống, không có Vệ Quân Mạch phối hợp là tuyệt đối không được. Nàng cũng không phải là có ý nghĩ đến chết cũng không đồng ý mà đem việc kết hôn đẩy về cho Nam Cung Thù, thế nhưng hoàng đế thánh chỉ đúng là nói không tỉ mỉ, nếu quả thật xem kĩ lại, chỉ sợ vẫn là sẽ đến phiên nàng. Nàng không cho là hoàng đế là thật sự biết Nam Cung Thù là cái lựa chọn tốt nên mới ban xuống ý chỉ này. Trịnh thị không có tư cách tiến cung thỉnh an hậu phi, đồng thời Nam Cung Thù cũng không có tư cách.
Chỉ chốc lát sau, Vệ Quân Mạch liền theo nha đầu đi vào.
"Lui ra." Nam Cung Mặc nói.
"Nô tỳ xin cáo lui."
Vệ Quân Mạch khẽ nhíu mày, tròng mắt tím sẫm quan sát thiếu nữ áo lam trước mặt và toàn bộ thư phòng. Mới vừa trở lại có thể làm nha đầu kính cẩn nghe theo như vậy, có thể thấy được vị Nam Cung gia Đại tiểu thư này thủ đoạn đúng là bất phàm. Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt ngồi ngay ngắn ở sau án thư, thần sắc bình tĩnh nhưng cũng không lạnh lùng, thậm chí chỉ cần nàng chịu mở miệng nở nụ cười là có thể khiến người ta cảm thấy vô hạn thiện ý cùng hồn nhiên. Lừa đảo a! Hắn vẫn không có quên nữ nhân này trước đó nhìn hắn đáy mắt lóe lên hung quang.
Nam Cung Mặc đã đánh giá Vệ Quân Mạch, thân thể như ngọc, thanh tuyển bất phàm. Mái tóc dài màu đen cẩn thận tỉ mỉ buộc ở phía sau, y phục xanh nhạt thêu vân văn khiến cả người hắn toát lên vẻ lạnh như băng. Chỉ là cặp mắt kia... Nam Cung Mặc có chút không được tự nhiên giật giật tay, phát hiện mình tựa hồ đều là lơ đãng nếu đem tầm mắt tập trung đến trên ánh mắt của hắn. Nàng không thích loại cảm giác này.
"Nam Cung tiểu thư."
"Vệ thế tử."
Trong thư phòng một mảnh trầm mặc, một hồi lâu Vệ Quân Mạch mới mở miệng nói: "Cữu cữu bị thương, Nam Cung tiểu thư thật sự có biện pháp sao?" Cữu cữu năm đó là vì cứu Thái Tử mới lưu lại mầm bệnh, chuyện này chính là đương kim Thánh Thượng cũng khá là quan tâm, vì lẽ đó, Nam Cung Mặc là thật sự có thể chữa khỏi cho cữu cữu vẫn là ăn nói ba hoa. Đương nhiên, hắn cảm thấy Nam Cung Mặc không phải người như thế.
Nam Cung Mặc nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Nam Cung Mặc sao dám đùa giỡn Yến vương điện hạ."
"Như vậy, làm phiền Nam Cung tiểu thư."
Nam Cung Mặc nhướng mày, "Vệ thế tử cùng Yến vương điện hạ cảm tình rất tốt?"
"Ân."
Dựa lưng vào ghế dựa, Nam Cung Mặc tâm khẽ động, vịn tay, hỏi: "Như vậy, Vệ thế tử định dùng cái gì để trả bệnh phí?"
Vệ Quân Mạch trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên hỏi: "Nam Cung tiểu thư... Muốn đôi mắt của tại hạ sao?"
Nam Cung Mặc nụ cười trên mặt cứng ngắc, khóe miệng không nhịn được giật giật: Hắn quả nhiên nhìn ra. Một người mặc dù có thể chiếm được tiên cơ, cũng là bởi vì đoán được địch. Một khi để người ta biết được ngươi đang nghĩ gì, sự tình liền phức tạp hơn nhiều. Có chút khổ não nhíu nhíu mày, có muốn hay không giết người diệt khẩu đây?
Vệ Quân Mạch thâm thúy đáy mắt thật nhanh xẹt qua một nụ cười, nói: "Kim Lăng Hoàng thành... Cũng không dễ chơi."
Nam Cung Mặc yên lặng nhìn hắn.
"Theo ta được biết, nhà ngoại của Nam Cung phu nhân đã không còn người." Vệ quân mạch tiếp tục nói: "Lệnh huynh, tuy rằng thương yêu Nam Cung tiểu thư, thế nhưng... Tại Sở quốc công phủ chỉ sợ cũng không phải tuyệt đối tin cậy." Nam Cung Mặc cười nói: "Vệ thế tử có ý là, ngươi rất tin cậy? Nếu như ngay cả huynh trưởng cũng không thể tin tưởng, ta tại sao phải tin tưởng ngươi?"
Vệ quân Mạch suy nghĩ một chút nói: "Ta có thứ ngươi muốn, ngươi cũng có thứ ta muốn, đây không phải là đôi bên đều có lợi hay sao?"
"Thí dụ như?"
"Ta muốn chữa khỏi vết thương của cữu cữu, Nam Cung tiểu thư tại Kim Lăng hoàng thành cần có người để dựa dẫm." Vệ Quân Mạch nói.
"Ngươi chỉ là Tĩnh Giang Quận Vương phủ?" Nam Cung Mặc cười nói.
Vệ Quân Mạch hí mắt, bình tĩnh mà nhìn nàng nói: "Nam Cung tiểu thư lá gan không nhỏ."
"Cũng còn tốt." Nam Cung Mặc cười tủm tỉm nói.
"Ngươi hẳn phải biết, nếu như bệ hạ biết y thuật của ngươi bất phàm, sau đó chắc chắn sẽ chỉ cho ngươi trị liệu cậu." Vệ Quân Mạch nhắc nhở. Nam Cung Mặc chủ động trị liệu có thể lấy được một ân tình của Yến vương phủ, một khi do bệ hạ tự mình hạ chỉ, cái kia nhưng là khác rồi.
Nam Cung Mặc không phản đối, "Y thuật này... Có hay không có kỳ thực chỉ có người trong cuộc thử rồi mới biết." Ta không trị ngươi có thể làm sao?
"Xem ra không thể hi vọng Nam Cung tiểu thư lương tâm thầy thuốc rồi."
"Hừm, lại như Vệ thế tử xem ra cũng không quá trầm mặc ít lời như lời đồn."
Vệ Quân Mạch nói: "Trong vòng một năm, Yến vương phủ cùng Tĩnh Giang Quận Vương phủ có thể vì ngươi mà trợ giúp. Mặt khác, ta sẽ trả bệnh phí."
Nam Cung Mặc nhíu mày, "Bao nhiêu?"
"Ba vạn lượng." Vệ Quân Mạch nói.
Nam Cung Mặc không hề bị lay động, Vệ Quân Mạch hơi híp mắt lại, mặt không đổi sắc tiếp tục tăng giá cả, "Năm vạn lượng."
"..."
"Mười vạn lượng."
"..."
"Ba mươi vạn lượng!" Vệ Quân Mạch trầm giọng nói, hí mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, con ngươi chuyển động không ngừng.
"Cái này..." Hảo tâm động làm sao đây? Kiếp trước kiếp này đều không có người nào cường hào quá dùng bạc chèn ép, ba mươi vạn lượng a... Quả nhiên hoàng thất mới là chân chính cường hào.
"50 vạn lượng!"
"Thành giao! Trả tiền mặt ta lập tức trị!" Rốt cục vẫn là chịu không nổi bị kim tiền mê hoặc, Á Châu đệ nhất sát thủ vẫn phải quỳ dưới cường hào tiền tài thế công. Như vậy cường hào... Vẫn là càng nhiều càng tốt a.
Vệ Quân Mạch nhướng mày, nhìn thiếu nữ trước mắt cười đến cảnh xuân tươi đẹp. Một hồi lâu mới cúi đầu từ tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu đưa tới.
Cường hào bỏ tiền động tác thực sự là soái a. Nâng trong tay dày đặc một tờ ngân phiếu, Nam Cung Đại tiểu thư cười đến càng thêm xán lạn. Không chút do dự mà lấy ra phương thuốc đã chuẩn bị trước đó, Nam Cung Mặc một lần nữa cử bút xoạt xoạt viết xong tân dược phương, cung kính mà dâng, "Có chút thống khổ, thế nhưng bảo đảm trong vòng ba tháng thuốc đến mệnh trừ... Không, thuốc đến bệnh trừ. Nếu như còn có bệnh gì có thể bất cứ lúc nào tới tìm ta, bao trị nghi nan tạp chứng."
Vệ Quân Mạch hoài nghi liếc nàng một chút, đưa tay đem phương thuốc nhận lấy. Xem cái bệnh muốn 50 vạn lượng, nàng thật sự cho rằng tiền hắn không thiếu sao?
"Mà, ta dĩ nhiên không cảm thấy Vệ thế tử lại xui xẻo như vậy. Thế nhưng, ngươi thân bằng hảo hữu, kẻ thù cũng có thể là người qua đường chỉ cần có tiền tất cả dễ thương lượng." Nam Cung Mặc nâng ngân phiếu, tâm tình sung sướng mà nói.
Vệ Quân Mạch gật gật đầu, tình cờ cùng nàng gắn bó một cái quan hệ cũng không tệ, "Ta muốn ba thành." (Không hiểu luôn Ọ_Ọ)
Nam Cung Mặc nụ cười đốn mất, lại với hắn cần nói thành?! Nam nhân này thật sự chỉ là mặt tê liệt lạnh lùng thôi sao?
"Nửa thành!"
"Hai phần mười."
"Một phần rưỡi."
"Thành giao."
"Hừ!" Con ngươi đảo một vòng, Nam Cung Mặc cười tủm tỉm hỏi: "Lại nói, Vệ thế tử, ngươi tại sao có nhiều tiền như vậy?" Tùy thân mang theo 50 vạn lượng, đây là thế nào sự tình? Chuyện này chỉ có thể chứng minh, 50 vạn lượng đối với người nào đó mà nói chỉ là như muối bỏ bể mà thôi. Thế nhưng... Toàn bộ Tĩnh Giang Vương Phủ lập tức có thể lấy ra 50 vạn lượng bạc sao?
"Chờ ngươi gả tiến vào Tĩnh Giang Vương Phủ liền biết."
"..."