Cuối cùng sắc mặt Nam Cung Thù có chút âm trầm đi theo Trịnh thị.
Hồ nhỏ trước bãi cỏ lớn bằng phẳng, đúng là mùa xuân tiết trời tháng ba, khắp nơi hoa tươi đua nở, bướm rực rỡ nhao nhao. Tuy rằng kém hơn so với danh hoa trong hoàng thành, nhưng thực sự có một phen phong độ tư thái khác lạ.
"Mặc nhi!" Còn không có đứng lại, chợt nghe thấy thanh âm Tạ Bội Hoàn vang lên. Quay đầu lại liền thấy Tạ Bội Hoàn như trút được gánh nặng chạy tới chỗ mình, phía sau cách đó không xa đúng là Tiêu Thiên Dạ thần sắc có chút cứng ngắc. Nhìn thấy ba người Vệ Quân Mạch, Tiêu Thiên Dạ cũng đi như không có việc gì, cười nói: "Biểu đệ, Trường Phong, Nam Cung tiểu thư, nguyên lai các ngươi là cùng nhau đến đấy."
Lận Trường Phong cười nói: "Quân Mạch tìm Mặc cô nương cùng đi, Việt Quận Vương không..."
"Biểu đệ cùng Nam Cung tiểu thư tình cảm thật tốt, xem ra Trường Bình cô cô nên yên tâm." Tiêu Thiên Dạ dường như lơ đãng lời Lận Trường Phong định nói.
Tạ Bội Hoàn kéo tay Nam Cung Mặc cười nói: "Mặc nhi, dọc theo con đường này hảo sinh nhàm chán. Ta thiếu chút nữa muốn chạy tới xe ngựa của ngươi tìm ngươi rồi." Nam Cung Mặc cười yếu ớt: "Ngươi cứ việc tới đây là được, chẳng lẽ xe ngựa Nam Cung gia còn chứa không nổi ngươi sao." Tạ Bội Hoàn vui mừng cười cười: "Thật sự là quá tốt, ngày mai ta sẽ đi xe cùng ngươi."
"Tạ phu nhân đồng ý sao?" Nam Cung Mặc hỏi.
"Mẫu thân tự nhiên không có ý kiến đấy." Tạ Bội Hoàn nói, "Mẫu thân nói mấy ngày nay muốn phụng bồi Nhị tỷ đọc sách, không rảnh để ý tới ta. Một mình ta rất nhàm chán."
Lận Trường Phong nhíu mày, có chút tò mò nói: "Nghe nói Tạ nhị tiểu thư là tài nữ nổi danh trong kinh thành, thật không ngờ cũng hiếu học sao?"
Tạ Bội Hoàn mặc dù đối với tư cách Nhị tỷ rất tức giận, nhưng cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài mà làm bại hoại thanh danh cô nương Tạ gia, chẳng qua là nhàn nhạt nói: "Nhị tỷ xưa nay rất thích đọc sách, mẫu thân cũng nguyện ý giảng cho nàng nghe. Ngược lại là ta có chút không am hiểu cho lắm." Lận Trường Phong cười nói: "Tạ Tam tiểu thư quá khiêm tốn rồi." Toàn bộ Kinh Thành người nào không biết Tam tiểu thư Tạ gia tài học đức hạnh chính là cả hoàng thượng đều đã từng tán thưởng qua.
"Trường Phong nói không sai, Tạ Tam tiểu thư mới xứng đáng là tài nữ đệ nhất Kim Lăng." Tiêu Thiên Dạ cười nói.
Tạ Bội Hoàn thản nhiên nói: "Việt Quận Vương quá khen rồi, lời này truyền đi ngoại nhân sẽ coi Tạ tam đang khinh bạc nhị tỷ. Mặc nhi, chúng ta đến bên hồ một chút đi, ta mới nhìn thấy một đóa hoa kì lạ." Tạ Bội Hoàn nắm tay Nam Cung Mặc thật chặt, hiển nhiên nàng đối với việc ứng phó Tiêu Thiên Dạ đã hoàn toàn không còn tính nhẫn nại. Nam Cung Mặc gật đầu cười nói: "Tốt, ta cũng muốn đi xem. Quân Mạch, chúng ta..."
Vệ Quân Mạch khẽ gật đầu, nói: "Cẩn thận một chút, chớ để mình ngã vào trong hồ nước."
Nam Cung Mặc xúc động, gật đầu kéo Tạ Bội Hoàn rời đi.
"Không bằng chúng ta..." Tiêu Thiên Dạ ngưng lông mày, muốn mở miệng nói chuyện.
"Biểu ca." Thanh âm Vệ Quân Mạch nhàn nhạt vang lên, "Ta có một số việc muốn nói với ngươi."
Tiêu Thiên Dạ có chút không kiên nhẫn, trên đoạn đường này Tạ Bội Hoàn luôn nghĩ cách trốn tránh hắn. Đợi đến lúc quay về Kim Lăng, Tạ gia gác cổng nghiêm ngặt, nếu muốn ra tay thì càng không thể được. Nhưng mà hết lần này tới lần khác toàn bị ngăn cản, nếu là người khác gọi hắn còn có thể bỏ mặc, nhưng mà Vệ Quân Mạch đã yêu cầu nói chuyện thì hắn lại không thể không để ý tới. Đành phải nhịn giận dữ xuống, nói: "Biểu đệ có lời gì muốn nói?"
Vệ Quân Mạch nhàn nhạt thu hồi ánh mắt trên người Nam Cung Mặc, nói: "Nam Cung Nhị tiểu thư đã đến."
Tiêu Thiên Dạ quay đầu lại, Nam Cung Thù cũng không phải là đang mừng rỡ đi đến phía của bọn hắn. Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thiên Dạ hơi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Mặc cùng Tạ Bội Hoàn đã không rõ tung tích. Nếu để cho Nam Cung Thù biết được ý nghĩ của hắn cũng không phải là một chuyện tốt, việc về Tạ Bội Hoàn cũng đành phải tạm gác lại rồi. Tiêu Thiên Dạ nghĩ đến có chút tiếc nuối, hướng phía Vệ Quân Mạch cười nhạt nói: "Đa tạ biểu đệ nhắc nhở. Sau khi quay về Kim Lăng, nếu Nam Cung tiểu thư có chuyện gì cần giúp đỡ có thể sai người tới quý phủ tìm vương phi của ta." Nói xong, liền mỉm cười đi về phía Nam Cung Thù.
Phía sau hắn, Lận Trường Phong sờ sờ cằm hỏi: "Ngươi nói... Tiêu Thiên Dạ đang nghĩ cái gì? Một bên thông đồng với Nam Cung Thù, một bên còn giống như đang có ý với Tam tiểu thư Tạ gia, hắn không sợ gà bay trứng vỡ?"
"Sẽ không." Nhìn Tiêu Thiên Dạ nét mặt tươi cười như hoa với Nam Cung Thù, Vệ Quân Mạch lạnh nhạt nói.
"Sẽ không? Nam Cung Hoài cùng Tạ Uyên không phải dễ trêu đấy." Lận Trường Phong nói. Nếu để cho hai người kia biết Tiêu Thiên Dạ có ý định hai chân đạp hai con thuyền, hắn còn có thể có những ngày an nhàn sao? Đừng nói hắn chính là một vị Hoàng trưởng tôn, nếu đồng thời đắc tội với hai nhà này chỉ sợ là hoàng thái tử cũng sẽ không được hài lòng.
"Nam Cung Thù chính mình đưa tới cửa đấy, đắc tội được ai?" Vệ Quân Mạch lạnh lùng nói. Mặc kệ Tiêu Thiên Dạ chân đạp mấy con thuyền, Nam Cung Thù vẫn là tự mình đưa tới cửa để cho người ta giẫm lên, thời điểm này Tiêu Thiên Dạ dám đối với Tạ Bội Hoàn nảy lòng tham, tất nhiên là đã đoán chắc Nam Cung Thù chỉ có thể gả cho hắn rồi. Nữ nhi của mình không thể tranh giành, Nam Cung Hoài lại có thể tranh được sao?
Lận Trường Phong dáng tươi cười lập tức bì ổi đứng lên, lấm la lấm lét mà nhìn qua Vệ Quân Mạch nói: "Ngươi nói là... Bọn họ đã gạo nấu thành cơm rồi sao? Nhìn không ra a, trông Nam Cung Thù nũng nịu như vậy lại không bị cản trở. Bất quá... Cũng khó trách rồi, Trịnh thị năm đó cũng không phải là mang mang thai cho tới tận cửa hay sao?"
Vệ Quân Mạch nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Lận Trường Phong lập tức ỉu xìu, "Vậy ngươi là có ý gì?"
Vệ Quân Mạch mặc kệ hắn, trực tiếp vượt qua hắn quay người rời đi.
Nói chuyện chỉ nói một nửa! Lận Trường Phong tức giận đến giơ chân lên nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Quân Mạch rời đi. Hắn đánh không lại tên hỗn đản này!
Bên hồ nhỏ thanh tịnh, Nam Cung Mặc cùng Tạ Bội Hoàn khoan thai ngồi trên đồng cỏ nhìn qua hồ nước trước mặt. Tạ Bội Hoàn thở dài nói: "Tuy rằng rất ghét cứ đang đi một chút lại ngừng lại như vậy, nhưng mà, nơi đây cảnh trí thật đúng là không tệ. Trở lại Kim Lăng nhưng là không còn có cảnh trí đẹp như vậy rồi." Nam Cung Mặc nhíu mày, "Sao lại như vậy? Kim Lăng dù gì cũng là cố đô, bị ngươi ghét bỏ như vậy, thành Kim Lăng sẽ khóc mất."
Tạ Bội Hoàn ngẩn người, bật cười hì hì một tiếng, "Cảm thấy nói chuyện với ngươi rất thú vị."
Nam Cung Mặc cũng không thèm để ý, một tay chống lên bãi cỏ ung dung hỏi: "Ngươi lại trêu chọc phải Tiêu Thiên Dạ rồi hả?"
Tạ Bội Hoàn thở dài nói: "Ta trêu chọc phải Tiêu Thiên Dạ lúc nào? Rõ ràng là Tạ gia trêu chọc phải Tiêu Thiên Dạ. Coi như là không có Tạ tam ta, sẽ còn có Tạ tứ Tạ ngũ Tạ lục, chỉ sợ hắn cũng là thái độ như thế."
Nam Cung Mặc hiểu rõ, "Đều là gia thế gây họa, người khác là ngước cổ đều muốn trèo cao lên làm thị thiếp của Hoàng trưởng tôn, còn ngươi nhưng là tránh chỉ sợ không kịp sao? Cẩn thận đám khuê tú trong kinh thành sẽ hận chết ngươi." Tạ Bội Hoàn thở dài nói: "Ta hiện tại chỉ hy vọng Việt Quận Vương phi sẽ không hận chết ta. Lại nói tiếp, ta cùng vương phi nguyên bản quan hệ cũng không tệ lắm a."
"Đây cũng không phải là chuyện ngươi cùng Việt Quận Vương phi có thể quyết định." Nếu là Tiêu Thiên Dạ thật sự bị mê hoặc bởi sắc đẹp cùng tài văn chương của Tạ Bội Hoàn mà nảy sinh tình cảm thắm thiết thì cũng không sao, nhưng mà hiện tại Tiêu Thiên Dạ vừa ý rõ ràng là gia thế cùng thanh danh của Tạ gia. Vô luận ai ở vào vị trí của Tạ Bội Hoàn đều là giống nhau.
Tạ Bội Hoàn quay đầu cẩn thận đánh giá nàng, nói: "Cảm giác ngươi cái gì cũng biết."
Nam Cung Mặc khoan thai cười cười, "Tiêu Thiên Dạ biểu hiện rất rõ ràng a. Không bằng, trở về Kim Lăng hãy bảo Tạ lão phu nhân sớm vì ngươi chọn lấy một mối lương duyên, ngươi so với ta còn tốt hơn?"
Tạ Bội Hoàn cười nhạt một tiếng nói: "Ngươi không biết sao? Ta đã đính hôn a."