"Ngươi nói cái gì?!" Trịnh thị ngồi trong đại sảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quản sự, từng lời dường như đều là từ trong kẽ răng mà ra.
Trịnh thị làm chủ mẫu nhiều năm, ít nhiều cũng có ảnh hưởng, quản sự nhịn không được rùng mình một cái, vẻ mặt đau khổ đem lời nói của Nam Cung Mặc lặp lại một lần nữa.
Choang!
Trịnh thị đưa tay ném chén trà bên cạnh xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tốt một cái Nam Cung Mặc!"
Quản sự xem mắt nhìn mũi không dám nói lời nào. Công gia thoạt nhìn có chút dung túng cho đại tiểu thư, phu nhân lại trông coi toàn bộ phủ Sở quốc công, nếu là hai vị này đối chọi nhau, vậy cũng thực ứng câu kia: Đại thần đấu đá tiểu quỷ gặp nạn. Chỉ hy vọng phu nhân sẽ không đem lửa giận phát tiết lên người của hắn, được như vậy hắn liền cám ơn trời đất.
"Mẫu thân, xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Thù từ bên ngoài đi tới, sau lưng Nam Cung Kiều vẻ mặt thiên chân vô tà* cùng hai huynh đệ Nam Cung Tự, Nam Cung Huy. Ánh mắt Trịnh thị rơi trên người Nam Cung Tự, thần sắc hơi dừng một chút, che mặt nói: "Không có gì." Tròng mắt Nam Cung Kiều đảo một vòng, đi tới ôm cánh tay Trịnh thị nói: "Đại bá mẫu, có ai chọc giận người sao? Người nói cho Kiều nhi, Kiều nhi thay người hả giận được không?"
(*thiên chân vô tà: chân thực, không tạp niệm, nói chung là ngây thơ)
Trịnh thị cười mỉm, đưa tay cốc nhẹ cái trán của Nam Cung Kiều nói: "Nha đầu ngươi a, thực sự không có chuyện gì lớn. Chỉ là..."
"Nương, nếu có chuyện gì người hãy nói cho Thù nhi cùng đại ca nhị ca biết a, chúng ta cũng có thể cùng người suy nghĩ biện pháp." Nam Cung Thù dịu dàng nói.
Trịnh thị thở dài, chỉ về hướng quản sự đang đứng ở một bên co ro, nói: "Vừa rồi đại tiểu thư gọi quản sự đến nói chuyện, muốn ta đem toàn bộ sản nghiệp tỷ tỷ lưu lại giao cho nàng. Bây giờ đại tiểu thư bất quá mới mười sáu tuổi, lại ở Đan Dương đã nhiều năm, nào biết chuyện gì trong Kim Lăng này. Sản nghiệp tỷ tỷ lưu lại cũng là ý muốn cho huynh muội các ngươi ba phần, nhưng là nếu có xảy ra chuyện gì... Ta nào còn mặt mũi gặp công gia cùng tỷ tỷ dưới cửu tuyền đây?"
Nam Cung Huy khẽ nhíu mày, chính là muốn mở miệng nhưng lại bị Nam Cung Tự nhàn nhạt liếc qua làm cho lời muốn nói nuốt ngược trở lại. Nam Cung Tự trầm tư một lát, nói: "Mẫu thân nói phải, Mặc nhi tuổi còn quá nhỏ, nếu đem sản nghiệp giao cho nàng xác thực không thể yên tâm."
Trịnh thị thở dài nói: "Cũng không hẳn là vậy, ta nghĩ... Đại tiểu thư ước chừng là cảm thấy mười lăm lượng ngân phiếu mỗi tháng chưa đủ dùng. Mấy năm qua nàng đã phải chịu khổ, ta sẽ sai người lại đem một chút qua, một tháng cho nàng hai mươi lăm lượng a."
"Mẫu thân!" Nam Cung Thù không thuận theo nói, nàng mỗi tháng mới chỉ có mười năm lượng, đại ca nhị ca cũng được có hai mươi lượng, dựa vào cái gì mà một mình Nam Cung Mặc liền được tận hai mươi lăm lượng? Nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của nàng để ở đâu? Không chỉ mình Nam Cung Thù, đáy mắt Nam Cung Kiều cũng nhiều hơn vài phần ghen ghét. So với Nam Cung Thù, Nam Cung Kiều chỉ là một nữ nhi của quan ngũ phẩm nên mỗi tháng mới có hai lượng bạc. Bất quá là nàng hay làm nũng khoe mã, vậy nên Trịnh thị cùng Nam Cung Hoài thỉnh thoảng khen thưởng một ít, thời gian qua cũng thoải mái hơn so với những người khác mà thôi.
"Im ngay!" Trịnh thị trừng mắt nhìn Nam Cung Thù, nói: "Đại tỷ ngươi mấy năm qua chịu không ít ủy khuất, ngươi thân là muội muội lại không chịu nhường đại tỷ sao?"
"Thế nhưng..."
"Phu nhân." Nam Cung Huy trầm giọng nói: "Vẫn là không cần phu nhân bổ sung, trong tay ta còn có một chút bạc, về sau mỗi tháng ta cùng đại ca đem năm lượng đến cho Mặc nhi là được." Ban nãy người kia không cho hắn nói chuyện, Nam Cung Huy có chút mất hứng, nhưng mà dù cho phải ngã xuống đất cũng không đành lòng ngỗ nghịch với vị đại ca từ nhỏ nuôi lớn mình, lúc này liền thuận tiện làm chủ cho mình cùng Nam Cung Tự.
"Hồ đồ!" Trịnh thị bất đắc dĩ, "Đại ca ngươi cũng đã lập gia đình rồi, còn phải sinh sống."
Nam Cung Huy bĩu môi nói: "Sống nhưng cũng không thể mặc kệ thân muội muội a?"
Ánh mắt Trịnh thị lóe lên, nhìn về phía Nam Cung Tự. Nam Cung Tự bình tĩnh nói: "Liền theo lời của nhị đệ mà xử lý a."
Trịnh thị đành phải gật đầu, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Nam Cung Thù mà nói: "Nếu như vậy, mẫu thân cho ngươi năm lượng là được. Không thể cùng tranh giành với đại tỷ ngươi, đã hiểu chưa?" Nam Cung Thù lúc này mới nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thù nhi đã biết."
"Đại bá mẫu, còn Kiều nhi?" Nam Cung Kiều vội vàng nói.
Đáy mắt Trịnh thị hiện lên một tia chán ghét, cũng rất nhanh liền che giấu lại, cười nói: "Hôm trước đại bá mẫu có thấy một chiếc vòng rất đẹp, quay về sẽ cho người đem qua."
"Đại bá mẫu là tốt nhất." Nam Cung Kiều vui sướng mà nói.
"Nói chuyện gì mà cao hứng vậy?" Nam Cung Hoài bước chậm đi vào, nhìn mọi người một chút rồi mỉm cười hỏi. Ánh mắt dạo qua một vòng nhưng không thấy Nam Cung Mặc, Nam Cung Hoài cũng không ngoài ý, chẳng qua là đáy mắt nhiều thêm vài phần cảm thán cùng thất vọng. Trịnh thị vội vàng đứng lên nói: "Lão gia đã đến, đúng lúc có một số việc muốn tìm lão gia thương lượng."
Nam Cung Hoài ngồi xuống chủ vị, nhìn Trịnh thị khẽ nhíu mày. Trịnh thị nói: "Vừa rồi đại tiểu thư nói muốn ta đem sản nghiệp tỷ tỷ lưu lại mang qua cho nàng, nàng muốn đích thân quản lý. Ta nghĩ đại tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, nhất là cho tới bây giờ còn chưa từng tiếp xúc với những thứ này..." Nam Cung Hoài gật đầu nói: "Mặc nhi đã có hôn sự với Tĩnh Giang Quận Vương phủ rồi, chắc hẳn không lâu nữa Tĩnh Giang Quận Vương phủ sẽ cho người tới định ra hôn kỳ. Những ngày tới ngươi phải hảo hảo dạy nàng chút ít việc bếp núc. Còn có đồ cưới cũng nên bắt đầu chuẩn bị. Về phần sản nghiệp của mẫu thân nàng... Nàng vẫn chỉ là một nữ hài, hiển nhiên vẫn chưa thể quản lý được mấy thứ đó, cũng là ngươi trông nom trước đã. Bất quá, nàng vừa mới hồi kinh cũng cần dùng nhiều tiền, trước hết ngươi đem một ngàn lượng qua cho nàng dùng. Còn có y phục với đồ trang sức của nàng nếu thiếu, sai người chuẩn bị thêm một chút."
Trịnh thị khẽ giật mình, trong lúc nhất thời sắc mặt có chút khó coi, "Lão gia... Một ngàn lượng có phải hơi..." Lão gia có khi nào đã hào phóng với Thù nhi như vậy? Thù nhi dù gì cũng là nữ nhi duy nhất trong phủ, ngoại trừ mấy ngày lễ tết lão gia mới lì xì bạc, thì mỗi tháng cũng chỉ được có mười lăm lượng ngân phiếu mà thôi. Nếu không phải nàng quản lý hậu vụ trong nhà này, Thù nhi làm gì có được phong quang như vậy? Một ngàn lượng... Chính là mấy năm ngân phiếu của các tiểu thư. Nghe lời nói của lão gia, số đó vẫn chỉ là tiền tiêu vặt.
Nam Cung Hoài cũng ngẩn người, rất nhanh liền không để ý đến nữa, phất tay nói: “Một đại cô nương trong tay không có nhiều tiền nếu ra bên ngoài cũng khó nhìn."
Sắc mặt Trịnh thị càng thêm khó coi, chẳng lẽ Thù nhi của nàng không phải là một đại cô nương sao?!
Kỳ thật không phải là Nam Cung Hoài không thèm để ý đến Nam Cung Thù. Mà năm đó, lúc Nam Cung Hoài vừa mới quen Mạnh thị liền thấy đích nữ Mạnh gia đã có người hầu thành đàn, lại được nuông chiều từ bé. Các đại gia tộc xưa nay chọn lựa vô cùng khắt khe, mỗi một thứ bên người đều là đồ tinh tế, làm sao lại giống như những thứ mà đám quyền quý bây giờ đang sử dụng? Lại nói không dễ nghe, chỉ sợ mấy vị công chúa cao quý trong hoàng cung kia cũng chưa chắc đã được sủng ái như Mạnh thị năm đó. Bởi vậy, Nam Cung Hoài liền cho rằng, nữ nhi của Mạnh thị cũng phải được giáo dục như vậy mới đúng lý. Về phần Nam Cung Thù, tự nhiên chỉ cần nuôi dạy giống như đám khuê tú bình thường trong kinh thành là được.
"Đúng vậy lão gia, chốc nữa ta sẽ cho người đem qua." Trịnh thị âm thầm cắn răng, miễn cưỡng thể hiện bộ dáng tươi cười, nói.
Nam Cung Hoài lúc này mới thoả mãn gật đầu, nhìn Nam Cung Thù có chút không vui, cười nói: "Thù nhi cũng mua thêm vài bộ xiêm y đi, chọn thêm vài món đồ trang sức a." Nhưng vẫn một mực không nhắc đến trọng điểm sẽ cho Nam Cung Thù thêm bạc. Tất cả các cô nương trong nhà đều phải nuôi dưỡng như vậy, ngân phiếu của Nam Cung gia cũng có thể được coi là hàng đầu trong thành Kim Lăng, nhưng Nam Cung Hoài vẫn chưa phát giác ra có cái gì không đúng.
Nam Cung Thù mới miễn cưỡng mỉm cười nói, "Thù nhi cảm ơn phụ thân."