Tạ Bội Hoàn nhìn hồ nước, gật đầu nói: "Không tệ. Bất quá... Người kia bốn năm trước cũng đã qua đời."
Trong lúc nhất thời Nam Cung Mặc cũng không thể nói gì hơn. Còn chưa lập gia đình mà vị hôn phu đã qua đời, đối với nữ tử thời đại này mà nói tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ. Vận khí tốt chút thì sẽ được phu gia (nhà chồng) cùng nhà mẹ đẻ tha thứ, tương lai còn có thể xuất giá tiếp. Nhưng mà đại đa số nữ tử suốt đời lại muốn chặt đứt như vậy, từ nay về sau vì "Phu" mà thủ tiết, cô độc sống quãng đời còn lại, chỉ vì bị "Goá chồng trước khi cưới". Nhưng mà Tạ gia tuy rằng gia giáo nghiêm ngặt, nhưng lại không quá cứng nhắc, Lão phu nhân Tạ gia có lẽ không đến mức khiến cháu gái của mình vì việc đó mà chậm trễ suốt đời mới phải.
"Người kia... Là ai?" Nam Cung Mặc hỏi.
Tạ Bội Hoàn quay đầu lại nnhìn nàng, lại cười nói: "Thập cửu hoàng tử Tiêu Kích Thanh."
Thập cửu hoàng tử Tiêu Kích Thanh, là nhi tử nhỏ nhất của hoàng thượng, từ nhỏ thân thể yếu ớt, mắc nhiều căn bệnh. Thời điểm năm mười tuổi hoàng thượng vì mẫu thân của thập cửu Hoàng tử, Lâm quý phi thỉnh cầu mà tứ hôn cho thập cửu hoàng tử, thời điểm thập cửu hoàng tử qua đời bốn năm trước là lúc gần mười hai tuổi. Thập cửu Hoàng tử chết vì bệnh khiến hoàng thượng cùng Lâm quý phi tự nhiên là bi thương không thôi, nhưng mà hoàng gia đã quên còn có một nữ tử vì chuyện này mà hủy suốt đời. Có lẽ hoàng thượng không phải đã quên, mà là không thèm để ý. So với hoàng tử của mình, cuộc đời đích nữ Tạ gia tính là cái gì? Huống chi, đích nữ Tạ gia không gả đi, liền ngăn cản được các hoàng tử có ý định muốn lôi kéo Tạ gia, coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Nhìn thần sắc Nam Cung Mặc có chút ngưng trọng, Tạ Bội Hoàn không khỏi cười nói: "Hiện tại ngươi đã hiểu Việt Quận Vương vì chuyện gì mà có thể lấy ta làm trắc phi rồi a? Một nữ nhân có vị hôn phu đã chết, căn bản không ai dám lấy, có thể gả cho hắn làm trắc phi chẳng phải là nên mang ơn hắn hay sao?"
"Ngươi định làm sao?" Nếu quả thật phải mang ơn, cũng sẽ không lưu tình chút nào mà cự tuyệt Tiêu Thiên Dạ như thế.
Tạ Bội Hoàn dáng tươi cười hơi nhạt, nói khẽ: "Kỳ thật như vậy cũng không tệ, hoàng thượng... Ước chừng vẫn là đối với Tạ gia có chút áy náy, cho nên những năm qua trong nội cung hay ngoài cung đều đối với ta rất tốt. Có lẽ cũng là bởi vì như vậy, mới khiến cho một số người sinh ra một chút tâm tư không nên có a." Nam Cung Mặc lúc này mới hiểu thái độ của Yến Vương phi cùng Chu vương phi còn có cả những khuê tú Kim Lăng đối với Tạ Bội Hoàn. Đường đường là đích tiểu thư Tạ gia, nhưng lại luôn ở một mình, cũng không thấy cùng các khuê tú khác một chỗ tốp năm tốp ba. Lúc trước đầu còn nghĩ Tạ Bội Hoàn thanh cao chướng mắt những khuê tú kia, hôm nay xem ra chỉ sợ là cùng Vệ Quân Mạch không kém bao nhiêu đâu, đều là bị người ta xa cách.
"Lại nói tiếp, nếu không phải thanh danh Vệ Quân Mạch không tốt, chỉ sợ Yến Vương phi cũng chưa chắc chịu để ngươi tiếp xúc với ta đấy." Tạ Bội Hoàn cười tủm tỉm nói.
Nam Cung Mặc lắc đầu, "Sẽ không, Yến Vương điện hạ rõ ràng nói ta rất tinh mắt."
Mặt Tạ Bội Hoàn không khỏi dãn ra, "Có thể được Yến Vương điện hạ tán thưởng, hết sức vinh dự."
Nhìn qua dung nhan thanh lệ bình tĩnh của Tạ Bội Hoàn, Nam Cung Mặc cũng không có nói thêm gì nữa. Tạ Bội Hoàn cũng không cần nàng phải đồng tình, huống chi nàng đồng tình thì có tác dụng gì? Bất quá là làm cho lòng người càng thêm khó chịu mà thôi. Nhanh chóng chuyển đề tài, Nam Cung Mặc cười nói: "Quyết định vậy nha, còn lại vài ngày ngươi đến xe ngựa của ta. Đúng lúc ta còn có rất nhiều việc cũng muốn thỉnh giáo ngươi đấy."
Tạ Bội Hoàn cười yếu ớt, nhận phần săn sóc này của nàng, "Chỉ cần Nhị tiểu thư không ngại là tốt rồi."
Nam Cung Mặc lơ đễnh, "Nàng chắc là sẽ đi một xe với mẫu thân của nàng." Kỳ thật Nam Cung Thù nguyên bản muốn đi cùng xe với Trịnh thị, bất quá là Nam Cung Hoài muốn cho mọi người bên ngoài thấy được các nàng tỷ muội tình thâm, mới ủy khuất hai người hơn nửa tháng đều cùng đi một chiếc xe ngựa. Nam Cung Thù chỉ cần không ngốc, tự nhiên biết rõ đây chính là cơ hội đổi lại xe ngựa.
"Tốt, ta đây liền quấy rầy..."
"Ai nha?! Có rơi xuống nước rồi!" Một tiếng thét kinh hãi cách đó không xa truyền đến, cái hồ nước này tuy rằng cũng không lớn, nhưng thực sự cũng không phải là nhỏ. Bởi vì bốn phía phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, đám khuê tú rảnh rỗi đều nhao nhao kết bạn bốn phía du ngoạn. Hai người ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy một bóng người màu đỏ đang giãy giụa trên mặt nước, như sắp sửa chìm xuống.
"Nhanh cứu người! Nhanh cứu người a! Có rơi xuống nước rồi!" Chung quanh đều là một vài thiếu nữ khuê các cùng nha đầu, ma ma tay trói gà không chặt. Thị vệ cùng nam tử đều là ở bên ngoài canh chừng, lúc này đã nghe được tiếng kêu mới vội vàng chạy tới nơi này cũng không biết có phải cùng tới hay không. Có hai ma ma không chờ được thị vệ tới cứu người, vội vàng nhảy xuống nước, đáng tiếc kỹ năng bơi của bản thân cũng không tốt, vừa mới xuống nước còn chưa có tiếp cận với nữ tử dưới nước cũng đã giằng co theo rồi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tạ Bội Hoàn có chút kinh ngạc. Nam Cung Mặc nhíu mày đang muốn đứng dậy, đã thấy một bóng người áo xanh nhảy lên cao xẹt qua mặt hồ cực kỳ nhanh đã túm được nữ tử trong hồ mà ném lên bờ bên cạnh.
"Vệ Quân Mạch?!" Lận Trường Phong thét lên, luống cuống tay chân đỡ được nữ tử Vệ Quân Mạch vừa ném tới, lại ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Vệ Quân Mạch đã đem hai ma ma khác cũng rơi xuống nước ném lên mặt đất.
Nha đầu chờ bên cạnh vội vàng xông tới phủ y phục khô lên người thiếu nữ rơi xuống nước ban nãy, ân cần thăm hỏi, "Tiểu thư, ngươi thế nào?"
Hồng y nữ tử kia từ trong ngực Lận Trường Phong thoát ly, ngẩng đầu hướng về phía Vệ Quân Mạch vẫn đang nhìn hồ nước. Đã thấy nam tử áo xanh tuấn mỹ lạnh lùng đang nghiêng đầu nhìn phía bên kia hồ, liền một ánh mắt cũng không có bố thí cho mọi người bên này. Dường như vừa rồi không phải là ba người được hắn cứu lên từ trong hồ mà là ba con vịt được cầm lên bình thường.
Vệ Quân Mạch có chút nghi ngờ nhìn về phía đối diện, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Mặc cùng Tạ Bội Hoàn đứng sóng vai, tò mò nhìn qua bên này, không khỏi nhíu mày. Vừa rồi thời điểm hắn cứu hai ma ma kia lực đạo đã dùng hết, suýt nữa rơi vào trong nước, rõ ràng cảm thấy từ hướng kia phóng tới một vật nhỏ vừa lúc ở dưới bàn chân hắn. Nếu không, hắn muốn liên tục cứu ba người trên không trung mà không chỗ mượn lực cũng sẽ không được tự nhiên như thế, khó tránh khỏi có vài phần chật vật. Nhưng là... Nhìn qua phía thiếu nữ đối diện mình thản nhiên cười yếu ớt, đáy mắt Vệ Quân Mạch nhiều thêm vài phần suy nghĩ sâu xa.
"Vệ Quân Mạch ngươi có ý tứ gì?!" Bị hảo hữu làm ngơ, Lận Trường Phong tức giận nói.
“Thế nào?" Vệ Quân Mạch quay đầu lại, nghi hoặc nói.
Lận Trường Phong chỉ cảm thấy gân xanh trên trán trực nhảy, "Ngươi đem nữ nhân kia ném lên người bản công tử là có ý gì?! Tiện nghi của bản công tử không phải là tùy tiện người nào cũng có thể chiếm?"
"Ta không có bảo ngươi đón." Vệ Quân Mạch thản nhiên nói. Ta ném là quyền của ta, ngươi không muốn đón có thể mặc kệ.
Lận Trường Phong cắn răng, "Tay lão tử theo phản xạ!" Không đón mà để nữ nhân kia bị ném mặt chạm đất thành bánh nướng mặt sao? Nha đầu của nữ nhân kia rõ ràng còn dám ghét bỏ hắn, giống như hắn chiếm được đại tiện nghi của tiểu thư nhà nàng. Đều là nhờ cái tên Vệ Quân Mạch khốn nạn này, hắn tuyệt đối là cố ý, chạy ra cứu cô nương mà lại ném sao? Ném cô nương mà lại hướng mặt xuống sao?
"Tay ngươi theo phản xạ, trách ta?"
"..."