Tựa hồ nhận thấy nàng đang ảo não, trên dung nhan lạnh lùng của Vệ Quân Mạch xuất hiện một tia vui vẻ không dễ dàng phát giác, thản nhiên nói: "Diện tích hành cung khá lớn, cùng đi xung quanh xem một chút?"
Nam Cung Mặc đành phải gật đầu, vì vậy hai người kề vai sát cánh cùng đi, bước chầm chậm trên đường.
Vệ Quân Mạch không phải là lần đầu tiên đến hành cung Đan Dương, đối với bố cục bên trong xem như hết sức quen thuộc, cho nên đưa Nam Cung Mặc đi tham quan đều là nơi cảnh trí u nhã lại ít có người rảnh rỗi xuất hiện.
"Vô Hà không muốn nói chuyện với ta sao?" Đang lúc Nam Cung Mặc ngơ ngác ngắm cảnh, thanh âm nam tử trầm thấp truyền đến.
Nam Cung Mặc nghiêng đầu, lắc đầu nhìn thanh y nam tử đi bên cạnh mình, chân thành mà nói: "Chúng ta không quen." Cho nên thật sự không biết có thể nói chuyện gì? Chẳng lẽ muốn nói về chuyện việc nàng bị thân phụ vứt bỏ tại hồi hương đáng thương ra sao? Hay là nói về thân thế của hắn, tình cảnh trong thành Kim Lăng có bao nhiêu phần lúng túng? Hiển nhiên đều là chủ đề không nên nhắc đến.
"Ở chung nhiều ngày như vậy, ta cho là chúng ta rất quen." Vệ Quân Mạch nói.
"Rất quen thuộc?" Nam Cung Mặc kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không rõ đáp án của hắn từ đâu mà ra được, "Ngoại trừ biết rõ tên, gia thế, chúng ta còn biết gì nữa?"
"Vô Hà muốn biết cái gì, có thể trực tiếp hỏi ta." Vệ Quân Mạch lãnh đạm nói.
Nam Cung Mặc cười cười rồi lại im lặng, ta đây cái gì cũng không muốn hỏi.
Nhìn vẻ mặt không phản bác được của thiếu nữ trước mắt, Vệ Quân Mạch liền cảm thấy vui vẻ. Hắn kết giao cho tới bây giờ cũng không nhiều, những tiểu thư trong thành Kim Lăng kia càng là tâm địa rắn rết, bởi vậy thiếu nữ trước mắt vô luận là biểu hiện thái độ gì hắn đều sẽ không cảm. Bởi vì hắn chưa bao giờ cảm thấy trong mắt cô nương này có mảy may khinh thường hắn. Như thế, liền đã đủ rồi.
"Ta là Vệ Quân Mạch, hiệu Thanh Hàn, thân mẫu ta là công chúa Trường Bình. Ta thích tập võ, thích ăn cay không thích ăn đồ ngọt, ta biết đánh đàn nhưng không chắc sẽ vẽ được tranh... Những thứ này Vô Hà phải nhớ." Vệ Quân Mạch nói khẽ.
Ta tại sao phải nhớ?
"Chúng ta về sau muốn thành thân, đương nhiên phải nhớ sở thích của nhau. Vô Hà thích gì cũng có thể nói cho ta biết, ta cũng sẽ nhớ rõ." Dường như đọc được suy nghĩ của Nam Cung Mặc, Vệ Quân Mạch nói.
Nam Cung Mặc yên lặng lướt qua vẻ mặt thành thật trước mắt, phát hiện hắn không phải đang nói đùa mà thật sự có ý định lấy nàng. Đương nhiên, điều này cũng không phải chuyện kỳ quái gì, thời đại này vốn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, huống chi lại còn là ý chỉ của hoàng thượng. Vệ Quân Mạch biểu hiện rất có thành ý, không để tâm chẳng qua là nàng mà thôi.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Nam Cung Mặc vẫn là quyết định nói công bằng một chút: "Ta bây giờ còn chưa thể quyết định..."
Vệ Quân Mạch cũng không ngoài ý, chẳng qua là cười nhạt nói: "Vô Hà suy nghĩ nhiều rồi. Vô Hà hiện tại đang cố tình vui mừng sao?"
Nam Cung Mặc lắc đầu.
"Vô Hà rất chán ghét ta? Hay là ta cùng vị hôn phu tương lai được kỳ vọng của Vô Hà chênh lệch quá xa?"
Nam Cung Mặc lắc đầu lần nữa, nàng đối với tình yêu cũng không mơ mộng gì nhiều, tự nhiên cũng không tồn tại vị hôn phu trong lòng. Huống chi Vệ Quân Mạch ngoại trừ con mắt cùng thân thế cho là không ổn, những cái khác tuyệt đối đều là tốt nhất. Mà hai điều này đối với người ở bên ngoài quả thực là khuyết điểm thập phần nghiêm trọng nhưng ở trong mắt Nam Cung Mặc thật ra chúng còn không tồn tại đấy. Cho nên... Nàng thực không có gì lý do gì tốt để cự tuyệt cái hôn sự này.
"Cho nên, Vô Hà đã không ghét ta, cũng không cảm thấy vui mừng, vì cái gì không thể thử xem đây?" Vệ Quân Mạch cười nhạt, thấp giọng hỏi.
Đối diện với con mắt ôn hòa của hắn, Nam Cung Mặc nhịn không được run lên, cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, chính mình lại âm thầm toát mồ hôi lạnh. Nàng rõ ràng ba lần bốn lượt tại trước mặt người nam nhân này nghe mấy lời kích động, nếu như là lời nói của địch nhân chỉ sợ là có mười cái mạng cũng chưa đủ dùng. Nghiêm túc suy tư một chút, Nam Cung Mặc cười yếu ớt nói: "Kỳ thật nói không đồng ý đúng là có chút sĩ diện lừa đảo, dù sao Hoàng đế khó đùa, nếu không muốn làm phạm nhân cả đời bị truy nã, chắc chắn ta phải gả đi. Nói những điều này... Để Vệ thế tử chê cười."
Vệ Quân Mạch nhíu mày, suy nghĩ một chút, tuy rằng cũng không phải là đã biết rõ thắc mắc của Nam Cung Mặc, nhưng vẫn là mở miệng nói: "Không bằng chúng ta lập một cái ước định, cho là trong vòng ba năm, nếu như Vô Hà cuối cùng vẫn không muốn cùng ta gắn kết cả đời, ta có thể nghĩ cách để Vô Hà rời đi."
Nam Cung Mặc nhíu mày, Vệ Quân Mạch nói: "Ta cũng cần một thê tử, Vô Hà một khi trở lại Kim Lăng, cũng cần một vị hôn thê. Coi như là không phải ta cũng sẽ là người khác. Đương nhiên, nếu như trước khi chúng ta thành thân, Vô Hà tìm được lang quân như ý, vậy cái ước định này liền hết hiệu lực. Dù là... Trước đại hôn một ngày. Đương nhiên, ta tin Vô Hà nếu như thật sự có người trong mộng nhất định sẽ không kéo dài tình trạng tới khó xử như thế."
"Thế tử rộng lượng như vậy, ta nghĩ không còn lý do gì để cự tuyệt." Nam Cung Mặc mỉm cười nói. Cái này cũng không phải lấy lòng, Vệ Quân Mạch đưa ra điều kiện như vậy đúng là dưới tình huống hiện nay quá mức hào phóng rồi. Chỉ sợ tìm toàn bộ nam nhân trong thành Kim Lăng cũng sẽ không gặp được nam tử thứ hai nguyện ý tặng ân huệ lớn như vậy cho vị hôn thê của mình đâu.
Vệ Quân Mạch cười nhạt, "Đã như vậy, Vô Hà có thể đáp ứng một vài yêu cầu của tại hạ?"
"Thế tử mời nói."
"Không nên tận lực cự tuyệt ta. Mặt khác, Vô Hà có thể gọi ta là Quân Mạch, hoặc là Thanh Hàn." Vệ Quân Mạch nói.
"Tốt, Quân Mạch." Nam Cung Mặc có chút kinh ngạc trước sự nhạy cảm của Vệ Quân Mạch. Kỳ thật nàng cũng không phải là tận lực cự tuyệt Vệ Quân Mạch, chẳng qua là đã sống năm sáu năm trên đời này, tuy rằng xem sư phó cùng sư thúc sư huynh như người thân. Nhưng mà đối với bọn hắn ngoại trừ quen thuộc vẫn có khoảng cách cản trở. Nói nàng tận lực cự tuyệt Vệ Quân Mạch, không bằng nói là nàng cố ý cự tuyệt. Trên đời này ngoại trừ nàng tự mình nhận thức, nếu không mọi thứ đều không tồn tại, ví dụ như huynh muội, hay ví như phụ nữ, lại ví như hôn nhân.
Vệ Quân Mạch gật đầu, đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên thần sắc hơi động, kéo Nam Cung Mặc nhảy lên cây đại thụ bên cạnh. Vệ Quân Mạch nghe được, Nam Cung Mặc tự nhiên cũng phát hiện, chẳng qua là động tác của Vệ Quân Mạch so với nàng càng là nhanh hơn một chút, vì vậy Nam Cung Mặc đành phải cưỡng chế sự xúc động muốn thò tay đẩy hắn ra, phục hồi tinh thần lại đã bị Vệ Quân Mạch ôm vào ngực ngồi trong tán lá sum xuê trên cây.
Một lát sau, trên đường cách đó không xa, hai thanh âm một trước một sau đã tới. Nữ tử đi phía trước lại có chút vội vàng, khuôn mặt hơi trầm xuống, nam tử bạch y đằng sau ngược lại là phong độ nhẹ nhàng, điềm tĩnh. Nam Cung Mặc có chút tò mò muốn xem ra diện mạo hai người kia, lại bị Vệ Quân Mạch nghiêm túc ôm vào trong ngực không thể động đậy. Có chút không vui mà nghiêng đầu, hơi thở của Vệ Quân Mạch phả vào bên cạnh cổ nàng, làm cho nàng có chút không được tự nhiên mà giật giật.
Vệ Quân Mạch bờ môi khẽ rung, nhẹ nhàng mấp máy mấy chữ. Nam Cung Mặc đối với hình ngữ rất có nghiên cứu, Vệ Quân Mạch nói rõ ràng là: Tiêu Thiên Dạ.