Lúc này bị Nam Cung Mặc không lưu tình chút nào mà cứng rắn ném trở về, Trịnh thị ngược lại là thật sự bình tĩnh hơn.
Cúi đầu trầm tư một lát, bên môi Trịnh thị câu dẫn ra một nụ cười vui vẻ, nói: "Đi mời đại thiếu phu nhân tới đây."
Phụ nhân đứng hầu ở một bên khẽ giật mình, nói: "Phu nhân, ý của người là?" Trịnh thị cười lạnh nói: "Dù sao đại thiếu phu nhân mới là đương gia tương lai của phủ Sở quốc công, đã như vậy, để nàng tranh giành cùng Nam Cung Mặc đi. Ta không có nhi tử, tương lai Thù nhi xuất giá rồi, ta còn cần nhiều thứ như vậy để làm gì?"
Phụ nhân kia rất nhanh hiểu rõ ý tứ của Trịnh thị, cười nói: "Phu nhân sáng suốt."
Trịnh thị hừ lạnh một tiếng nói: "Bổn phu nhân ngược lại là muốn nhìn, Nam Cung Mặc có thể cùng ta đấu đến lúc nào!"
Bên trong thư phòng Lệ Cần Viện của Nam Cung Tự, Nam Cung Huy đang thở phì phò, trừng mắt nhìn Nam Cung Tự. Nam Cung Tự bình tĩnh lật sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn đệ đệ một cái nhưng cũng không nói chuyện. Nam Cung Huy đến cùng vẫn còn có chút thiếu kiên nhẫn, nhịn không được nói: "Đại ca, huynh rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy chứ?!"
Nam Cung Tự nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta làm sao?"
Nam Cung Huy hừ nhẹ một tiếng nói: "Mặc nhi tiếp quản sản nghiệp của mẫu thân có gì không đúng? Số sản nghiệp đó nguyên bản là mẫu thân lưu cho nàng a. Huynh không giúp nàng thì cũng thôi đi, còn nói với Trịnh thị..."
"Chú ý lời nói của đệ." Nam Cung Tự thản nhiên nói: "Mẫu thân là đương gia chủ mẫu của Nam Cung gia, nàng giúp đỡ Mặc nhi quản lý sản nghiệp cũng là nên..."
"Ngu ngốc!" Nam Cung Huy tức giận nói: "Chẳng lẽ huynh không nhớ Mặc nhi đã phải ở Đan Dương mấy năm sao? Nàng là đương gia chủ mẫu? Căn bản chính là tiểu nhân làm bộ làm tịch, một bên giả đối tốt với chúng ta, một bên khi dễ Mặc nhi! Nếu không phải lần này... Mặc nhi còn không biết phải ở lại Đan Dương chịu đau khổ bao lâu nữa."
"Vậy đệ muốn thế nào?" Nam Cung Tự để quyển sách trên tay xuống, bình tĩnh mà nhìn hắn.
"Đương nhiên là trả lại sản nghiệp của mẫu thân cho nàng." Nam Cung Huy khẳng định. Nam Cung Tự nói: "Đệ cho rằng nếu trả lại thì Mặc nhi thật có thể giữ được sao? Nhị đệ, đệ đã quên trong phủ này rốt cuộc là ai mới là đương gia."
Nam Cung Huy sững sờ, trong lúc nhất thời vẫn chưa rõ ý tứ của Nam Cung Tự. Nam Cung Tự nói: "Phu nhân mới nói một câu mà phụ thân liền đáp ứng rồi, đệ cho rằng phụ thân thật sự không biết ý định của phu nhân sao? Nếu là như vậy, phụ thân cũng không ngồi được vị trí Sở quốc công này." Nam Cung Huy kinh ngạc nói: "Ý của huynh là, phụ thân không muốn đem những sản nghiệp kia giao cho Mặc nhi? Vì cái gì? Mẫu thân lưu lại đồ cưới cho nữ nhi không phải là là lẽ tự nhiên sao?"
"Ai biết được... Có lẽ phụ thân cảm thấy Mặc nhi còn nhỏ a." Nam Cung Tự bình tĩnh nói, "Mặc nhi là muội muội của ta, chẳng lẽ ta lại bạc đãi nàng? Đệ cứ yên tâm đi, lúc Mặc nhi xuất giá, đồ cưới của nàng chắc chắn sẽ làm cho đám khuê tú trong cả kinh thành không ngừng hâm mộ."
Nam Cung Huy vẫn luôn tin tưởng đại ca nhà mình, hắn lớn hơn Nam Cung Mặc không đến ba tuổi, từ sau khi mẫu thân sinh hạ muội muội, thân thể vẫn luôn ốm yếu, bệnh tật, Nam Cung Huy cơ hồ là nhờ một tay vị đại ca Nam Cung Tự này nuôi lớn. Trịnh thị mặc dù luôn lấy lòng hai huynh đệ bọn họ, nhưng mà nói cho cùng, Trịnh thị vẫn quan tâm trưởng tử là Nam Cung Tự hơn. Mà lúc Nam Cung Huy còn nhỏ cũng tương đối bài xích Trịnh thị, bởi vậy Nam Cung Huy là một mực lớn lên bên cạnh Nam Cung Tự. Thấy đại ca nói như vậy, Nam Cung Huy cũng yên tâm hơn, thần sắc trì hoãn lại, có chút áy náy mà nói: "Đại ca..."
Nam Cung Tự đưa tay ngắt lời của hắn, nói: "Ta biết rõ, những năm qua Mặc nhi... Đã chịu không ít ủy khuất. Chúng ta từ từ đền bù tổn thất cho nàng là được."
Nam Cung Huy có chút trầm mặc, Mặc nhi bài xích bọn hắn là điều rõ ràng đấy, bọn hắn thật sự sẽ có cơ hội đền bù tổn thất sao? Thật lâu, Nam Cung Huy mới thở dài nói: "Đại ca, tùy ngươi a. Ta đi thăm Mặc nhi."
Rời khỏi tiểu viện của Nam Cung Tự, Nam Cung Huy lập tức quay người tiến vào Ký Sương Viện. Lan ma ma bẩm báo đại tiểu thư đã đi ra ngoài, đồng thời lại nghe bà phẫn nộ kể lại chuyện Trịnh thị cho người chuyển vài rương bạc đem vào Ký Sương Viện, nghe xong, sắc mặt Nam Cung Huy âm trầm tiến về phía thư phòng của Nam Cung Hoài.
Nam Cung Mặc khoan thai đi dạo trên đường, có chút hăng hái mà quan sát mấy quầy hàng ở hai bên đường. Thành Kim Lăng xác thực không chỉ phồn hoa gấp mười lần thành Đan Dương, cho dù là quán nhỏ buôn bán bên đường cũng không thiếu đồ vật mới lạ, thú vị. Bất quá, Nam Cung Mặc ra ngoài cũng không phải đơn thuần vì dạo phố, mới về Kim Lăng, nghề lúc trước tự nhiên là không thể làm tiếp nữa. Nhiều thứ ở đây còn chưa quen thuộc, vậy nên nghiệp cũ cũng không thực tế. Nhưng mà tiền trong tay nàng cũng không thể tự sinh ra được, nàng đương nhiên phải nghĩ biện pháp tìm mấy nghề nghiệp khác. Nhất là cả kiếp trước lẫn kiếp này, Nam Cung tiểu thư như nàng đều yêu tiền như mạng. Một phương diện khác, hai ngày nữa muốn đến bái phỏng Tạ gia, nàng đương nhiên nên chọn một lễ vật gặp mặt cho Tạ lão phu nhân.
Thuận lợi đi đến Đãi Nguyệt Các ở thành tây, mới vừa vào cửa chưởng quầy liền ân cần chạy ra chào đón, "Hoan nghênh cô nương tới tiểu điếm, không biết cô nương muốn mua thứ gì? Đãi Nguyệt Các chúng ta bán đồ cổ tốt nhất Kim Lăng, chỉ cần cô nương muốn, tiểu điếm nhất định sẽ tìm giúp cô nương." Chưởng quầy cũng là người có ánh mắt, tuy rằng trên người cô nương trước mắt này không có thứ gì quý báu, nhưng mà khí thế cùng phong thái kia vừa nhìn liền biết không phải là một người thiếu tiền.
Nam Cung Mặc suy nghĩ một chút nói: "Không cần đồ cổ, ta muốn ngọc khắc của Triệu đại sư."
Triệu đại sư là bậc thấy điêu khắc ngọc nổi danh nhất đương đại, miếng ngọc hắn khắc không chỉ tinh xảo, mà còn có cả linh khí mà thường nhân khó có thể sánh bằng. Hơn nữa trong một năm, Triệu đại sư tối đa cũng chỉ điêu khắc hai miếng, nhưng cũng có khi hai năm không có lấy một miếng ngọc khắc, bởi vậy, mặc dù chỉ là một đại sư nhưng giá trị tác phẩm của Triệu đại sư hoàn toàn không thua mấy thứ đồ cổ ngọc khí khác.
Nụ cười trên mặt chưởng quầy càng đậm hơn, nói: "Cô nương thật sự là tin tức nhanh nhạy, ba tháng trước tiểu điếm thật sự có nhận được một miếng ngọc khắc của Triệu đại sư."
"Ba tháng cũng chưa bán được đi?" Nam Cung Mặc nhíu mày, nàng đương nhiên biết rõ, nửa năm trước họ Triệu vẫn còn ở trong lầu Doanh Thêu uống say đến không biết gì cả.
Chưởng quầy có chút bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Tính tình của Triệu đại sư rất cổ quái, nói rằng nếu không chủ động hỏi sẽ không cho bán, tuổi vượt qua mười tám cũng không cho bán, còn có nữ tử đã thành thân cũng không cho phép bán, nam tử lại càng không tán dương bán. Cái này... Tuy rằng Triệu đại sư đúng là rất nổi danh, nhưng mà làm sao lại có cô nương mười lăm mười sáu tuổi nào thấy thích những miếng ngọc khắc này a? A... Lão hủ không phải đang ám chỉ cô nương..." Mà nếu có cô nương nào thực sự thấy ưa thích nó, cũng khó có thể trả được giá ngọc khắc của Triệu đại sư a.
Nam Cung Mặc lơ đễnh, cười nhạt nói: "Ta mua để tặng người, Triệu đại sư cũng chưa có nói tặng người cũng không cho bán a?"
Chưởng quầy ngẩn ngơ, một hồi lâu mới nói: "Điều này ngược lại là không có. Cô nương mời, ngọc khắc đang ở bên trong."
"Chưởng quầy mời dẫn đường a."