• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bốp!"

Trong thư phòng Nam Cung gia đèn đuốc sáng choang, Nam Cung Hoài tức giận đến phát run, tàn nhẫn vung một bạt tai lên mặt Nam Cung Thù. Nam Cung Thù bị đánh, cả cơ thể nghiêng sang một bên, mặt suýt nữa đập vào ngăn tủ bên cạnh. Trịnh thị vội vã đỡ lấy nữ nhi, nói: "Lão gia, ngươi làm cái gì vậy? Thù... Thù nhi là nữ nhi của ngươi a."

Nam Cung Hoài hừ lạnh một tiếng nói: "Cũng là bởi vì nàng là nữ nhi của ta, ta mới đánh nàng, nếu nàng không phải nữ nhi của ta, một nữ tử không hề biết liêm sỉ như thế thì trực tiếp loạn côn đánh chết!"

Nam Cung Thù cùng Trịnh thị sắc mặt trắng nhợt, chỉ là Nam Cung Thù vẫn còn chưa phục. Nàng chưa từng có hôm nào xui xẻo như tối nay, trước đó bị đại ca đánh một bạt tai, phụ thân lại không trách cứ đại ca, ngược lại nàng lại bị đánh. Lúc này trên mặt rất đau rát, không cần nhìn cũng biết là vừa đỏ vừa sưng, mấy ngày này chắc không thể ra ngoài gặp người rồi.

"Phụ thân, ta đã làm sai điều gì?" Nam Cung Thù rưng rưng nói: "Rõ ràng là Nam Cung Mặc..."

"Câm miệng!" Nam Cung Hoài vỗ bàn giận dữ hét, khiến Nam Cung Thù sợ đến run lên không dám mở miệng.

Nam Cung Hoài trừng mắt chỉ vào nữ nhi nói: "Ngươi còn không thấy ngại mà dám nói đại tỷ của ngươi sao, đại tỷ ngươi từ nhỏ tại hương dã lớn lên, không biết quy củ là điều hiển nhiên. Nhưng đường đường Sở quốc công Nhị tiểu thư, tại vườn hoa nhà riêng lại đi cùng nam tử hẹn hò, còn dám nói cái gì mà cam chịu làm thiếp? Nam Cung gia không phải chỉ có một mình ngươi là nữ nhi phải gả!"

Quốc Công gia không phải là không có trưởng nữ làm trắc phi, thế nhưng nếu thật sự muốn nữ nhi của mình làm thiếp thì cũng phải có giá trị một ít chứ? Có vị thiên kim quốc công nào lại tự mình đến trước cửa nguyện ý làm thiếp? Không duyên cớ bôi nhọ thân phận của chính mình. May là... May là ngày hôm nay ở đây cũng không phải là người ngoài, có hoàng trưởng tôn thì hai huynh đệ Vệ gia kia cũng không dám nói linh tinh gì, bằng không danh tiếng nữ nhi của Nam Cung gia đều bị nữ nhi bất hiếu này chà đạp.

"Đại tỷ vừa trở về, phụ thân liền chán ghét ta sao? Ô ô..." Nam Cung Thù nghẹn ngào khóc rống lên, "Phụ thân chỉ trách ta, tại sao không trách nàng đêm hôm khuya khoắt theo dõi hoàng trưởng tôn... Rõ ràng là nàng muốn đoạt hoàng trưởng tôn..."

"Thù nhi!" Nam Cung Huy ở bên cạnh không nghe nổi nữa, cau mày nói: "Hoa viên kia rõ ràng chỉ có một con đường để vào, chính là Mặc nhi đến trước, sao lại biến thành nàng theo dõi hoàng trưởng tôn? Huống hồ, nếu không phải ngươi ở trước mặt hoàng trưởng tôn nói xấu Mặc nhi, Mặc nhi như thế nào lại đi ra, đêm nay lại xảy ra những chuyện này?"

Nam Cung Thù tiếng khóc hơi ngưng lại, nói: "Ta nói xấu nàng chỗ nào?"

Nam Cung Huy cười gằn, "Không phải? Vậy để ta mời hoàng trưởng tôn tới đối chứng. Xem ngươi đến cùng cùng hoàng trưởng tôn nói cái gì?"

Nam Cung Thù cắn môi không dám nói nữa, Trịnh thị ôm nữ nhi, gạt nước mắt nói: "Lão gia, việc này đúng là Thù nhi không đúng. Thế nhưng nàng cùng hoàng trưởng tôn cũng là hai bên tình nguyện, khó có thể tránh khỏi... Đại tiểu thư lại làm lớn chuyện như vậy, dù chỉ một chút cũng không để ý tình nghĩa tỷ muội sao?"

"Được rồi!" Nam Cung Hoài mệt mỏi quát lên, "Đều là ngươi chiều hư nàng, thành gia nàng không biết trời cao đất rộng là gì. Quả thật là..." Lời nói được phân nửa, Nam Cung Hoài không hề nói tiếp. Trịnh thị trong lòng thì lạnh ngắt, nàng biết Nam Cung Hoài muốn nói cái gì —— quả thật là xuất thân là thiếp sẽ không dạy được nữ nhi?! Lẽ nào nàng không muốn làm chính thất sao? Nàng nhọc nhằn khổ sở nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được ngày Mạnh thị chết, đường hoàng ngồi lên vị trí chính thất, không nghĩ tới trong lòng Nam Cung Hoài nàng vẫn không được như chính thê.

Nam Cung Hoài hiển nhiên cũng biết lời này không tốt, đem nửa câu sau nuốt trở vào, hừ lạnh một tiếng nói: "Từ hôm nay trở đi, nàng không được ra ngoài, phải ở trong tổ trạch. Nếu là gây ra sự tình nào nữa, mẫu thân các ngươi liền ở lại Đan Dương đi, đừng hồi Kim Lăng trách phu."

"Không..." Nam Cung Thù kinh hãi, bây giờ là thời điểm nàng cùng hoàng trưởng tôn bồi dưỡng tình cảm, nếu như phụ thân không cho nàng ra ngoài, chẳng phải tiện nhân Nam Cung Mặc kia sẽ được tiện nghi sao!

Trịnh thị vội vã kéo áo nàng, kính cẩn nghe theo nói: "Thiếp thân đã biết, lão gia yên tâm. Thiếp thân sẽ hảo hảo giáo dục Thù nhi."

Nam Cung Hoài lúc này mới thoả mãn gật đầu nói: "Lui xuống đi."

Tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn bị mẫu thân kéo xuống, Nam Cung Thù cũng chỉ oan ức mà cáo lui. Lúc gần rời đi còn không quên trừng mắt nhìn Nam Cung Huy một chút, quả nhiên như mẫu thân đã nói, Nam Cung Mặc vừa về, hắn liền về phe với nàng, đến cùng cũng không coi mẫu thân là nương.

Nhìn ánh mắt của Nam Cung Thù, Nam Cung Hoài có chút thất vọng thở dài. Nữ nhi này quả nhiên là bị mẫu thân nàng chiều hư rồi.

Trong thư phòng nhất thời yên tĩnh lại, Nam Cung Hoài im lặng không nói, hai huynh đệ Nam Cung Tự tự nhiên cũng không thể nói gì được.

Thật lâu, mới nghe Nam Cung Hoài hỏi: "Chuyện tối nay có thật là không liên quan với Mặc nhi?" Không phải hắn không tin nữ nhi của mình, thật sự ấn tượng về Nam Cung Mặc quá sâu sắc rồi. Nếu nói là Nam Cung Mặc hãm hại Nam Cung Thù, hắn còn có thể tin tưởng nàng đã làm ra chuyện này. Nếu là luận đầu óc, chỉ sợ mười Nam Cung Thù cũng không bằng nổi một Nam Cung Mặc. Nam Cung Hoài trong lúc nhất thời không biết là nên cao hứng vì trưởng nữ của mình thông minh hay là nên bất đắc dĩ vì trước đây mình lại đi sủng ái một thứ nữ ngu muội.

Nam Cung Huy có chút bất mãn, nói: "Phụ thân, ngươi đây là có ý gì? Chỗ đó ngươi cũng không phải là không biết, lẽ nào Mặc nhi vẫn có thể ở ngay trước mặt hoàng trưởng tôn cùng Thù nhi mà nghênh ngang trốn vào? Chẳng lẽ là Mặc nhi yêu cầu Thù nhi cùng hoàng trưởng tôn tới một nơi nào đó riêng tư gặp mặt? Vị hoàng trưởng tôn Tiêu Thiên Dạ kia..." Cái gì mà bảo rằng hoàng trưởng tôn tao nhã, Nam Cung Huy thật không thấy có điểm gì như dân gian đồn thổi.

"Nhị đệ!" Nam Cung Tự trầm giọng cắt đứt lời nói của Nam Cung Huy. Ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hoài nói: "Phụ thân, việc này là một bất ngờ." Lập tức đem việc bọn hắn định mời hoàng trưởng tôn đi uống rượu, rồi cùng Vệ Quân Mạch, Lận Trường Phong đi tìm hoàng trưởng tôn, cuối cùng là gặp sự tình trong hoa viên... nói một lần. Nam Cung Hoài tinh tế suy tư một lát, những chuyện này xác thực không phải là do Nam Cung Mặc làm, sắc mặt mới chậm lại.

Nam Cung Tự tiếp tục nói: "Tuy là như vậy, thế nhưng Thù nhi hẳn là chưa được hảo hảo quản giáo rồi. Nữ nhi chưa lấy chồng, đêm hôm khuya khoắt lại riêng tư hẹn hò với ngoại nam, nếu... Truyền ra ngoài còn ra thể thống gì."

Nam Cung Huy có chút buồn bực nói: "Phụ thân, Thù nhi bắt buộc phải gả cho Tiêu Thiên Dạ sao? Ta thấy cái tên Tiêu Thiên Dạ kia không phải là người tốt."

Nam Cung Hoài nhìn hắn một cái nói: "Nguyên bản ta cũng không có có ý nghĩ này, thế nhưng hiện tại... Chỉ sợ không lấy cũng không được rồi." Nam Cung Hoài cũng không hề có ý định đem nữ nhi gả cho hoàng tử hoàng tôn, hắn mặc dù là người thô kệch nhưng cũng không phải là kẻ ngu si, nữ nhi của hắn dính líu tới hoàng tôn há lại dễ dàng như vậy? Thế nhưng bây giờ Thù nhi cùng hoàng trưởng tôn đã như vậy, chỉ sợ bọn họ không muốn gả cũng không được rồi. Lẽ nào Tiêu Thiên Dạ không biết bản thân đi gặp riêng một cô nương chưa lấy chồng không hợp quy củ? Chỉ sợ bản thân Tiêu Thiên Dạ mong muốn chính là việc không hợp quy củ này, Nam Cung gia chỉ có hai trưởng nữ, Mặc nhi đã chỉ hôn cho Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, chỉ cần Thù nhi gả vào Việt Quận Vương phủ, tương lai Sở quốc công phủ cũng chỉ có thể dựa dẫm vào Việt Quận Vương phủ.

"Huy nhi không hiểu, ngươi cũng không hiểu?"

Nam Cung Tự cụp mắt, bình tĩnh nói: "Hài nhi đã hiểu. Phụ thân là vì danh tiếng của Thù nhi mới đồng ý làm vậy. Dù sao, làm trắc phi... Cấp bậc dù không cao, nhưng thân phận cũng là có thể chấp nhận. Nhưng nếu để cho Thù nhi tùy ý làm bậy rồi hỏng danh tiếng..."

Nam Cung Hoài gật đầu, nói: "Cái này ta tự nhiên biết, chắc hẳn hoàng trưởng tôn cũng sẽ tự biết thức thời, xảy ra chuyện như vậy, hắn ngày mai cũng nên cáo từ. Hồi Kim Lăng trước, để Thù nhi không ra ngoài gặp hắn nữa."

"Ân, phụ thân." Nam Cung Tự gật đầu nói.

Nam Cung Huy nhún vai không để ý lắm, chỉ cần phụ thân không đem chuyện này đổ lên người Mặc nhi là được rồi. Về phần Nam Cung Thù, hắn không phải vì Mặc nhi mới trở về mà liền xa lánh nàng, mà nàng thật sự là không ra thể thống gì nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK