Nam Cung Mặc quay đầu, nhíu mày nhìn Lận Trường Phong vẻ mặt cùng động tác khoa trương. Này nhà dân đúng là không ra gì, vẻ mặt này nếu như là người khác làm thì nàng còn có thể nghĩ rằng đối phương đúng là vì chỗ ở của nàng mà cảm thấy lo lắng, thế nhưng lại là Lận Trường Phong... Nam Cung Mặc thấy hắn lộ ra loại vẻ mặt này thì có chút buồn cười. Lận Trường Phong thường ngày là cơm ngon áo đẹp không sai, thế nhưng nếu thật sự đã đến làm nhiệm vụ thì ai lại đi chú ý tới nơi ở? Đừng nói là phòng dân bình thường, cả chuồng bò chuồng ngựa đều sẽ tiến vào.
Lận Trường Phong hiển nhiên cũng phát hiện mình thể hiện quá đà, sờ mũi một cái cười hắc hắc nói: "Cái này... Mặc cô nương không phải là Nam Cung gia Đại tiểu thư sao? Sở quốc công không đến nỗi keo kiệt liền cả phòng cũng không cho ở như thế chứ?"
Nam Cung Mặc đưa tay chỉ toà nhà bên cạnh nói: "Xoay người ba mươi trượng, không tiễn. Bất quá, ngươi có thể đi xem bọn họ có hay không cho ngươi vào cửa." Nói xong, Nam Cung Mặc lộ ra một nụ cười rõ ràng mang theo ác ý. Lận Trường Phong rụt cổ một cái, oan ức mà nhìn về phía Vệ Quân Mạch đứng ở một bên cũng đang nhìn phòng ở cau mày, "Ta đây không phải đang lo lắng sao... Phòng này nhỏ như vậy, làm sao ở được?"
Nam Cung Mặc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Chẳng lẽ các ngươi còn muốn cùng ta ở chung một phòng? Lận công tử, nam, nữ, thụ, thụ, bất, thân!"
"Vậy chúng ta ở đâu?" Lận Trường Phong nhíu mày.
"Ta làm sao biết chuyện đó?" Nam Cung Mặc nhún vai, hai người kia là nàng mời tới sao? Ai biết bọn họ ở đâu được a?
Lận Trường Phong phát điên, "Chúng ta là khách nhân!"
"Khách nhân không mời mà tới." Nam Cung Mặc nụ cười đáng yêu mà nói. Bất đắc dĩ, Lận Trường Phong chỉ có thể chếch đầu dùng sức trừng mắt nhìn Vệ Quân Mạch. Thấy không? Còn không quản quản vợ của ngươi đi!
Vệ Quân Mạch quay đầu lại nhìn đại trạch Nam Cung gia phía sau, lại nhìn nhà dân không có gì lạ trước mắt, lạnh nhạt nói: "Đi theo người ta nhờ tá túc, ngươi đi sắp xếp trước."
"..." Gia không phải tuỳ tùng!
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vệ Quân Mạch, Lận Trường Phong không lưỡng lự chạy đi làm việc.
Nhìn Vệ Quân Mạch sai khiến Lận Trường Phong rất thuận tay, Nam Cung Mặc nhún vai đẩy cửa tiến vào. Vệ Quân Mạch do dự một chút nhưng vẫn là đi vào theo.
Nơi này đúng là không phải bất kì vị thiên kim tiểu thư nào cũng có thể ở, cho dù là Vệ Quân Mạch ở trong hoàng thành đã xem đấu đá quen rồi, cho dù là nơi ở của thứ nữ không được sủng ái cũng so với căn phòng này tốt hơn gấp mười gấp trăm lần. Thế nhưng, vừa vào cửa mùi thuốc nhàn nhạt phả vào mặt. Chí ít trong phòng hết sức sạch sẽ, cho dù bên trong không có thứ gì đáng giá, trang hoàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hết sức thư thích.
Bên trong đại sảnh một loạt ngăn tủ xếp dựa vào vách tường, Vệ Quân Mạch đi tới vừa nhìn thấy trong ngăn kéo để các loại dược liệu, bên cạnh trên giá còn có rất nhiều sách, tuy rằng trong đó đại đa số đều là sách y dược cùng một số loại sách được ghi chép khác. Nam Cung Mặc sau khi vào liền hướng chính giữa phòng mà đi tới, Vệ Quân Mạch chỉ rút ra được một quyển ghi chép linh tinh ngồi xuống xem.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Mặc mới bưng một bình trà đi ra, nhìn thấy Vệ Quân Mạch ngồi dựa vào bàn một bên đọc sách cũng không khỏi ngẩn người. Một thân áo xanh, nam tử tuấn mỹ ngồi dựa một bên chăm chú đọc sách, quả nhiên là một hình ảnh thập phần đẹp đẽ. Trong nháy mắt lại đem gian nhà đơn sơ này giống như nổi bật lên nét thanh nhã phi phàm. Vệ Quân Mạch dung mạo tuấn mỹ vô cùng, phảng phất trời sinh có một loại khí thế cao quý mà người người ngưỡng mộ.
Nghe được tiếng bước chân, Vệ Quân Mạch ngẩng đầu ánh mắt dừng lại bình trà trong tay của nàng, trầm giọng nói: "Ngươi tại sao phải tự làm mình chịu khổ như thế." Lấy Nam Cung Mặc y thuật cùng tính cách yêu tiền kia, còn có cả vị sư phó hào phóng của nàng nữa, vệ Quân Mạch tuyệt đối không tin nàng lại không có tiền.
Nam Cung Mặc tiện tay đem ấm trà đặt lên bàn, cười nói: "Khổ cực? Cái gì gọi là khổ cực? Vệ thế tử đang ở Kim Lăng hoàng thành, cơm ngon áo đẹp, nô bộc và tỳ nữ thành đàn, làm sao có thể khổ cực?"
Vệ Quân Mạch dừng lại một chút, mới đưa tay tiếp nhận chén trà Nam Cung Mặc vì mình mà rót, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ý ngươi là?"
Nam Cung Mặc cười nói: "Ta nếu muốn, chắc chắn sẽ có cơm ngon áo đẹp, nha hoàn hầu hạ. Cho dù không có Sở quốc công phủ, ta cũng có thể làm được như thế. Thế nhưng, ta sao phải làm vậy? Chỉ có một người, ở trong một cái đại phủ đệ hoa lệ như vậy, trong phủ lại có mấy trăm người hầu, nhưng không có lấy một người đối với mình có huyết thống. Vậy sai khiến gia nhân, gọi nô kêu tỳ thì có ý nghĩa gì nữa?"
"Ngươi không muốn hồi Kim Lăng?" Nhìn thiếu nữ bưng chén trà cười khanh khách trước mắt, Vệ Quân Mạch bình tĩnh mà hỏi.
"Ừm." Nam Cung Mặc không hề che giấu chút nào, cười nhạt nói: "Nếu có thể, ta tự nhiên là không muốn hồi Kim Lăng. Trong thành Kim Lăng có gì tốt, làm sao được tự do tự tại như nơi này. Bất quá..." Có chút lắc đầu bất đắc dĩ, Nam Cung Mặc cười nói: "Nếu như không thể thay đổi ý chỉ của hoàng thượng, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn thuận theo người, tận lực để mình sống tốt hơn."
Nàng không thể cả đời không lập gia đình, cho dù không để ý đến Nam Cung Hoài, nàng cũng phải lo lắng có thể sẽ có một ngày nào đó bị sư phụ cùng sư thúc cứng rắn kéo đi se duyên. Huống hồ, một khi nàng đã lớn tuổi mà còn chưa thành hôn, Tây Phong thôn cũng sẽ không cho phép nàng ở lại nữa. Sát thủ là cái nghề nghiệp bí ẩn, thế nhưng Nam Cung Mặc lại không định sẽ che che giấu giấu, mai danh ẩn tích sống qua ngày. Vì lẽ đó, trở về Nam Cung gia cũng là việc bắt buộc phải làm.
"Như vậy, Vô Hà sớm đã suy xét kỹ sao?"
Nam Cung Mặc nghi ngờ nhìn chằm chằm Vệ Quân Mạch, "Ngươi thật sự định cưới ta?"
"Ân." Vệ Quân Mạch nhìn nàng nói, "Thánh chỉ đã xuống, quân vô hí ngôn."
"Vậy ngươi hẳn là phải cưới Nam Cung Thù mới đúng chứ?" Nam Cung Mặc không nhịn được, trợn mắt kích động.
Vệ Quân Mạch lắc đầu, "Bệ hạ tứ hôn là Nam Cung gia trưởng nữ. Ngươi mới là nữ nhi của Nam Cung phu nhân, đương nhiên là cưới ngươi."
Nam Cung Mặc lần đầu tiên muốn thay Nam Cung Thù biện hộ, "Nam Cung thù cũng là trưởng nữ." Tuy rằng mẹ nàng là tiểu thiếp, thế nhưng tốt xấu hiện tại cũng là chính thất.
"Nam Cung Thù sinh ra chính là thứ nữ."
Vì lẽ đó, không chỉ mình Nam Cung Thù ghét ngươi, cả ngươi cũng ghét nàng ta sao? Thế nhưng chuyện này... Với bản cô nương thì có liên quan gì?!
"Vậy, Vô Hà đã suy nghĩ kỹ rồi sao?" Vệ Quân Mạch hỏi lần nữa, "Cho dù ta đồng ý hủy bỏ hôn ước, bệ hạ cũng không truy cứu, trở về Kim Lăng, ngươi sẽ không phải thành hôn. Nhưng hôn sự của ngươi về sau sẽ do Sở quốc công cùng Trịnh thị làm chủ."
"Vệ thế tử đối với việc kết hôn không bất mãn gì sao?!" Nam Cung Mặc lý sự.
"Không có, thánh ân rất cuồn cuộn." Vệ Quân Mạch bình tĩnh mà nói.
Cuồn cuộn muội muội ngươi!
Nhìn thiếu nữ đang nghiến răng nghiến lợi trước mắt, đáy mắt lạnh lùng xẹt qua một nụ cười. Không sai, hắn rất hài lòng. Nữ tử trước mắt này là người duy nhất không hề lộ ra bất kỳ sự xem thường, hèn mọn cùng sợ hãi khi đối diện với hắn, hắn cảm thấy sau khi trở về hoàng thành, nhất định phải nghiêm túc đến khấu tạ bệ hạ long ân.
"Ta đã suy nghĩ kỹ." Một lúc lâu sau, Nam Cung Mặc mới nói.
"..." Vệ Quân Mạch nhíu mày.
"Ngươi đem Dạ Minh Châu trả lại cho ta trước."
"Không trả." Vệ Quân Mạch không chút do dự mà từ chối.
"Dựa vào cái gì?!" Nam Cung Mặc giận dữ nói.
"Sư phụ cho ta."
Ngươi bây giờ đã biết gọi sư phụ rồi sao? Không phải vừa nãy là người câm à?