“Đã nói ba năm là ba năm, không được ít hơn. Nếu ai cũng như em thì cần hợp đồng làm cái gì, thà nói suông đi còn hơn.”
Cô cũng rất khó xử khi phải đưa ra quyết định này. Để cho Lộ Nam Hàng không phải đến đây và trực tiếp nói ra những lời ấy thì để cô tự mình giải quyết, như vậy sẽ tốt hơn.
Cô không biết nó có ảnh hưởng gì đến hắn không nhưng mà, giữa Trình Chấn Dạ và Lộ Nam Hàng cô chỉ có thể chọn một.
“Anh trai tôi biết quan hệ của chúng ta rồi, anh ấy đã rất kích động, tức giận đến mức ngất đi… Tôi vì muốn giữ lại mạng sống cho anh trai nên mới làm những chuyện này, vì vậy nếu phải đưa ra sự lựa chọn giữa anh và anh ấy, tôi không có lý do gì để mà chọn anh cả…”
Cô rất cảm kích hắn, nhưng anh trai đối với cô vẫn là quan trọng nhất, cô không thể bỏ mặc anh được.
Trình Chấn Dạ quay lưng lại với cô, đôi mày khẽ nhíu lại. Lộ Nam Hàng tức giận vậy còn hắn không biết tức giận sao. Phải, hắn đang tức giận đây, nhưng lấy tư cách gì để mà nổi giận với cô? Hắn tức giận cũng chẳng phải vì một chút tiền ít ỏi đó, cô cũng có thể rời đi mà không cần phải đưa cho hắn một đồng bạc nào.
Rút trong bao thuốc lá một điếu thuốc, định châm lửa nhưng chợt nhớ cô đang ở đây nên hắn cất vào trở lại, thẳng tay ném vào chiếc sọt rác ở trong góc kia.
Uyển Nhiên nhìn bao thuốc bị ném đi bỗng nhiên trong lòng dấy lên một cảm xúc gì đó khó chịu, có một chút nhức nhối. Hắn với người khác có thể tàn bạo, đáng sợ thế nào nhưng hắn với cô lúc nào cũng rất ôn nhu, dịu dàng. Thật lòng cô cũng không nỡ khi phải đưa ra cách giải quyết như vậy.
“Tiền trong thẻ đen, tất cả số tiền anh đã đưa cho tôi và cả tiền bồi thường hợp đồng, tôi sẽ tìm cách trả lại cho anh không thiếu một đồng.”
Trả bằng cách nào đây, đi vay nợ ngân hàng sao?
“Vấn đề ở đây không phải là tiền.”
Trình Chấn Dạ quay lại bước đến trước mặt cô, “Em trả không nổi đâu.”
Là một thứ gì đó không tính được bằng tiền, cho dù cô có bỏ ra số tiền lớn bao nhiêu cũng không thể trả nổi!
Trình Chấn Dạ trước giờ muốn thứ gì chắc chắc sẽ có được thứ đó, nhưng bây giờ hắn lại phải do dự. Hắn chưa từng ép buộc cô và cũng sẽ không bao giờ ép buộc cô.
“Nếu tôi không cần tiền mà chỉ cần em thì phải làm thế nào?”
“Chúng ta đều đã lợi dụng nhau xong rồi…”
“Tôi chưa bao giờ lợi dụng em.”
Nếu chỉ là lợi dụng thì hắn cần gì phải hao tâm tổn sức làm nhiều thứ cho cô như vậy. Đúng là hắn từng có ý nghĩ lợi dụng cô, nhưng rõ ràng một mình hắn vẫn tốt, cần gì phải đem cô ra lợi dụng cơ chứ.
Tất cả những lời hắn nói với cô, công khai với mọi người đều là thật, không hề có một câu giả dối. Một người có tất cả trong tay như hắn cần gì phải làm đến mức như vậy?
“Anh thật lòng sao, lẽ nào anh thích tôi ư…”
Thích cô thì sao mà không thích cô thì sao…
“Câu trả lời em muốn nghe là gì?”
Phải, câu trả lời cô muốn nghe là gì? Dù là có hay không thì cô cũng không muốn nghe… Ngay từ đầu đã biết rõ mục đích, vốn chẳng cần phải làm khó nhau như vậy.
“Em có thể đi mà không cần phải trả cho tôi một đồng nào cả.”
Cô đứng đối diện với hắn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói được gì. Là cô có lỗi với hắn, hắn đã giúp cô rất nhiều ngược lại cô còn chẳng làm được gì cho hắn cả.
Trình Chấn Dạ nhìn cô. Cũng rất có thể là hắn đã quen với việc mình từ bỏ người khác nên khi bị một người từ bỏ hắn mới có phản ứng như vậy? Hắn không dễ dàng để mà thích một thứ gì, hắn cao ngạo như thế làm sao lại có thể bị động trước cô được?
Đúng vậy, hắn một mình không có vấn đề gì, một Lộ Uyển Nhiên không đáng để hắn bận tâm.
“Tôi sẽ thu xếp hành lý, sáng sớm mai tôi sẽ rời khỏi đây ngay.”
Uyển Nhiên nói rồi quay người rời đi. Kể từ lúc kết hôn đến bây giờ mới chỉ hơn một tháng, thời gian không dài, cũng chưa khiến cô hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.
…
Một người trong thư phòng, một người trong phòng ngủ, trong lòng bây giờ đều phức tạp như nhau. Trình Chấn Dạ vẫn có thể bình tĩnh ngồi xử lý hết công việc tới tận hai giờ sáng, trong khi đó Uyển Nhiên đang thu dọn hành lý được một nửa thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Không gian tối tĩnh mịch, hắn từ bàn làm việc chậm rãi di chuyển về phòng ngủ. Thấy cô đang ngồi dưới sàn tựa vào cạnh giường, hắn lặng lẽ gom đồ và hành lý sang một bên rồi bế cô lên. Uyển Nhiên vô tình bị đánh thức, vừa mở mắt thì đã thấy mình đang trong vòng tay của hắn thì không khỏi hốt hoảng.
“Anh…”
“Im lặng.”
Hắn đặt cô xuống giường, trong cơn buồn ngủ vẫn còn chưa dứt bất giác làm cô động lòng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, chất giọng trầm ổn hỏi cô, “Lộ Uyển Nhiên, có phải tôi dễ dãi quá với em rồi không?”
“Anh…”
“Em thử một lần nhìn thẳng vào mắt tôi xem.”
Uyển Nhiên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt bất giác ửng đỏ.
Rốt cuộc Trình Chấn Dạ đã chọc phải điểm yếu nào của cô rồi, giữa đêm thực sự làm cô muốn bật khóc.
Hắn cũng nhìn cô, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao. Hắn cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới vào đây, nếu hắn có tình, hắn sẽ nhận.
Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn trong phòng chỉ mờ mờ nhưng hình ảnh của họ trong mắt đối phương thật sự rất rõ ràng. Bình thường cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà đêm nay lại bị hắn làm cho có dũng khí như vậy.
Trình Chấn Dạ từ từ tiến tới, đôi môi khẽ chạm vào môi cô. Trùng hợp như vậy, hắn và cô chẳng một ai nhắm mắt.
Không phải là đang hôn rồi sao…
Khóe mi cuối cùng cũng không giữ được giọt nước mắt cố chấp rơi xuống, trong màn đêm, giọt nước mắt phát sáng lăn dài trên gò má.
Uyển Nhiên đẩy hắn ra, hơi thở trở nên dồn dập không nói nên lời nào.
Trình Chấn Dạ cũng không nói gì, hắn đứng dậy vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh ấy chậm rãi bước đi.
“Trình Chấn Dạ…”
*Lưu ý Chương sau có đoạn H+ có thể cân nhắc trước khi đọc (dù chỉ nhẹ nhàng lướt qua =)))