Trình Chấn Dạ nâng tay kéo nhẹ dây váy cô xuống, từng sợi dây đều bị hắn dễ dàng tháo gỡ, rất nhanh chiếc váy đã được cởi bỏ chỉ còn lại đồ nhỏ che đậy cảnh xuân bí mật của người con gái. Thân hình quyến rũ lúc ẩn lúc hiện một vẻ kinh diễm đẹp đến mê người.
Hơi thở của hắn phả vào cần cổ rồi tiếp tục di chuyển xuống dưới hàng xương quai xanh thẳng tắp. Bàn tay đẹp đẽ của hắn bắt đầu di chuyển trên từng tấc da thịt của cô, nhẹ nhàng nâng niu đôi gò bồng đào qua chiếc áo nhỏ.
Uyển Nhiên quắn quéo hết cả người, cô ngửa mặt lên khó khăn tự tìm cách thích nghi với loại khoái cảm này. Hắn liệu có cảm nhận được trái tim cô đang đập rất mạnh không?
Trình Chấn Dạ cảm thấy khó chịu khi bị cản trở, hắn không một chút nhân từ mà dứt chiếc áo nhỏ sang một bên, cảnh xuân tròn trĩnh hiện ra trước mắt. Cô xấu hổ lấy tay che đi, nhưng chuyện đã tới nước này rồi đã không thể quay đầu được nữa. Bàn tay lớn của hắn lần này đã thực sự được chạm vào, thật mềm mại, thật không thể cưỡng lại sự hấp dẫn này. Trình Chấn Dạ không kiềm được lòng mà ngậm lấy khiến Uyển Nhiên choáng váng.
Đôi môi ướt át của hắn không bỏ qua bất cứ nơi nào, cả thân trên và chiếc eo nhỏ nhắn bao người mơ ước của cô cũng bị hắn để lại những dấu vết ám muội. Chỉ còn lại một chỗ chưa được khai phá.
Trình Chấn Dạ nhích người lên trên đưa tay vuốt nhẹ gương mặt mơ hồ đỏ bừng của cô càng khiến hắn kích thích dục vọng. Uyển Nhiên mê sảng nhìn hắn, sao hắn lại có thể còn quần áo nguyên vẹn thế kia.
“Cởi áo cho tôi.”
Mồ hôi trên người đã ướt đẫm khiến chiếc áo sơ mi trắng bó sát vào thân hình hắn. Uyển Nhiên đưa hai bàn tay run rẩy cởi từng chiếc cúc áo, vòm ngực săn chắc và cả cơ bụng sáu múi hiện ra trước mắt bỗng khiến cô nhớ lại. Giấc mơ đẹp bị hắn phá hỏng hôm trước chẳng phải là đây sao?
Thân hình vạm vỡ cùng làn da màu đồng rắn chắc được phơi bày sau lớp áo, hắn lại hạ giọng, “Thắt lưng.”
Động tác tay của cô chậm chạp vô cùng, một phần căng thẳng, phần còn lại có lẽ cũng vậy. Cô đã đạt đến cảnh giới mà biết bao người phụ nữ mong muốn được làm với hắn, người phụ nữ có thể tự tay cởi đồ của Trình Chấn Dạ trên đời này chỉ có một người duy nhất là Lộ Uyển Nhiên.
Trình Chấn Dạ nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ của cô, khóe môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười. Hắn cuối cùng cũng phải tự giải thoát cho mình.
Uyển Nhiên chấn động không dám nhìn hắn, gương mặt cô đỏ đến mức có thể xem thành quả táo chín rồi. Hắn thấy cô đáng yêu quá mức, đã nói trước rồi, có chuyện gì hắn cũng không ép buộc cô.
Hiện tại đã hơn ba giờ sáng, quả thật hôm nay họ không hề buồn ngủ chút nào.
“Dùng tay của em, giúp tôi một chút.”
“Sao cơ…”
Hắn chỉ mới cởi bỏ chiếc quần tây, cũng như cô, trên người còn lại đúng một thứ để che chắn. Qua mắt thường cũng có thể nhìn thấy, vật ấy đã bị gò bó căng phồng tới mức nào.
Ánh mắt nhìn cô nóng rực như lửa đốt, thân hình cường tráng và cả gương mặt đầy dụ hoặc của hắn lúc này thật sự đã đả kích cô rất nhiều. Được rồi, cô đã hoàn toàn bị hắn mê hoặc!
Trình Chấn Dạ ôm chặt cô như muốn cả hai hòa vào thành một, động tác của cô không phải cơ bản gì cả nhưng cũng đủ làm cho hắn hưởng thụ. Uyển Nhiên căng thẳng đến nín thở, lần đầu tiên cô nhìn thấy và chạm vào “vật thật” như thế này. Mọi thứ tốt nhất của người đàn ông đều được Thượng Đế trao tặng cho hắn cả rồi!
Quần nhỏ của cô không bao lâu sau cũng bị hắn cởi bỏ, hai người lúc này trên người đã không còn một mảnh vải che thân quấn quýt lấy nhau.
Bởi vì lần đầu tiên nên từng đợt ma sát đối với họ mang lại một chút cảm giác đau đớn kích thích, đối với Trình Chấn Dạ thì không hề hấn gì cả, nhưng còn Uyển Nhiên thì sắp không chịu được nữa rồi.
Cô ôm chặt lấy hắn, không còn chút sức lực ngả đầu vào bờ vai săn chắc. Cảm giác khó chịu trống rỗng giờ đây đã được lấp đầy.
Trình Chấn Dạ rất nhẹ nhàng ra vào trong cô, bản thân hắn hoàn toàn làm chủ cục diện ngày hôm nay. Nghe từng hơi thở dồn dập, từng tiếng kêu yếu ớt của cô khiến trái tim của hắn cũng phải yếu mềm.
Người phụ nữ này, hắn phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Uyển Nhiên đã chóng mệt, hơi thở nhẹ nhàng trong lòng hắn. Không ngờ chuyện này lại có thể khiến người ta kiệt sức nhanh đến vậy, có cho cô cũng không dám nghĩ tới lần tiếp theo nữa.
Trình Chấn Dạ bế cô vào nhà tắm, không để làm gì nữa hết, đơn giản chỉ là muốn rửa sạch sẽ. Hắn và cô ngồi trong bồn tắm, hương nước hoa nhẹ nhàng tỏa ra trong không khí thư thái dễ chịu.
Uyển Nhiên như chú mèo nhỏ đuối sức nằm trong lòng hắn, cô không nói được điều gì nữa, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cho đến khi hắn lau khô người rồi bế cô rời khỏi nhà tắm thì cô đã không còn hay biết gì nữa.
Đặt cô nằm trên giường, hắn cũng nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô. “Lộ Uyển Nhiên, ngủ ngon.”
Đồng hồ hiển thị năm giờ sáng.