“Ra ngoài!”
Trình Chấn Dạ nhìn Kiều Nhược Tuyết lạnh nhạt ném ra hai chữ rồi đi ra ngoài. Vậy mới thấy thái độ của hắn đối với Uyển Nhiên và đối với người khác khác biệt rõ thế nào.
Hắn làm chủ tòa nhà trăm tầng, tầng cao nhất không cho bất kỳ người phụ nữ nào đặt chân tới ngoại trừ cô. Thế mà cô hết lần này mở cửa cho vị hôn thê của hắn rồi lại đến lần khác mở cửa cho mẹ kế có ý đồ với hắn vào nhà!
Là tại sao chứ?
Hắn không dẫn dụ mà chính cô chào đón luôn cơ đấy…
Kiều Nhược Tuyết chưa hít thở không khí trong ngôi nhà được bao lâu thì đã bị đuổi ra ngoài, dự là sẽ không có cơ hội lần thứ hai bước vào trong đó đâu.
Trình Chấn Dạ nhân tiện dặn dò bảo vệ không cho người phụ nữ nào bước chân lên tầng này nữa, ngoại trừ Lộ Uyển Nhiên thì những người khác cứ việc đuổi thẳng cổ nếu vẫn cố chấp, không cần nói với hắn làm gì.
“Chấn Dạ, không thể nói trong nhà cậu sao, sao lại phải ra ngoài này?”
Đừng có mơ tưởng nữa đi.
“Cô đang thách thức giới hạn của tôi đấy à?”
“Cậu đừng nóng, tôi chỉ muốn báo cho cậu biết một tin thôi, tôi đã có thai rồi.”
Thật sự luôn đấy, mẹ nó chứ cô ta có thai thì liên quan gì tới hắn, hắn là bố đứa bé à?
Thật may là lúc nãy không nói ra ở trước mặt Uyển Nhiên, nếu không bây giờ cô đã nghĩ chuyện đi xa tới mức nào rồi.
Trình Chấn Dạ cho hai tay vào túi quần miễn cưỡng nhìn Kiều Nhược Tuyết. Hắn đã nói là đừng xuất hiện trước mặt Uyển Nhiên rồi, nhưng người phụ nữ này thật sự không để tâm tới hay là khả năng đọc hiểu có vấn đề vậy? Rồi là đang nghĩ mình có thai rồi hắn sẽ không làm gì được cô ta sao?
“Chúc mừng nhé, lão già đó tới tuổi này rồi còn có con được nhỉ.”
“Sau này tài sản của ông ta chắc chắn sẽ để lại cho đứa con trong bụng tôi, hay là tôi và cậu liên minh với nhau đi. Sau này số tài sản đó đều sẽ thuộc về chúng ta.”
Ngu xuẩn, trên đời này sao lại có người phụ nữ ngu xuẩn đến mức này chứ!
Cô nghĩ hắn cần vài đồng bạc đó của ông ta sao? Nếu hắn mà cần thật thì bây giờ chẳng tới lượt cô ta mang bụng đến đây nói những lời đó đâu. Hơn nữa, tài sản của hắn có khi còn hơn của ông ta đấy, ham hố vào những đồng tiền không trong sạch đó làm gì.
“Nếu cô còn muốn có đứa con để chiếm trọn tài sản của Hoắc Lâm thì cút ra ngoài đi, nếu không tôi nhìn cô chướng mắt lại làm ra chuyện gì đó không hay.”
“Chấn Dạ, cậu…”
“Đừng gọi tên tôi nữa đi, ngậm miệng lại và ra khỏi đây, hoặc là đợi tôi gọi người đến lôi cô ra.”
Kiều Nhược Tuyết trong lòng uất ức nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh quay người đi. Cô không tin là hắn sẽ giữ thái độ đó với cô mãi như thế. Cáo già Hoắc Lâm cô còn thu phục được thì con trai ông ta cũng có thể!
Trình Chấn Dạ quay trở lại về nhà, không biết cô vợ kia thế nào rồi nhỉ.
Uyển Nhiên như đang cố tình đợi hắn thì phải, vừa mở cửa ra đã chạm phải cô rồi. Nhờ có hắn kịp thời đỡ lại nếu không cô đã ngã ngửa ra sau.
“Không sao chứ?”
“Tôi không sao…”
Cô đứng thẳng dậy, lùi về sau vài bước.
“Lần sau dù cho có người phụ nữ nào đến tuyệt đối cũng không cho vào, biết chưa?”
“Bất kể là ai hả?”
“Ừm.”
Hắn gật đầu rồi lách qua cô đi vào trong.
Uyển Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn mà không kiềm được sự vui mừng. Là hắn cấm phụ nữ vào nhà đúng không?
Chỉ cho một mình người phụ nữ là cô ở đây thôi?
[...]
“Lộ Uyển Nhiên.”
“Hả?”
“Lấy giúp tôi khăn tắm.”
Khăn tắm? Chẳng phải lúc nãy hắn đã đem vào rồi à, hay là đã rơi ướt cả rồi?
Uyển Nhiên lại tủ lấy chiếc khăn tắm đem tới, vừa đưa tay ra liền bị hắn kéo luôn vào bên trong.
“Anh...”
Cô trong chốc lát bị vòi nước xả xuống làm cho ướt sũng, lại bị hắn cưỡng hôn lần nữa.
Chẳng phải lần trước đã nói sẽ không cưỡng hôn cô nữa sao, nam tử hán nói không giữ lời gì cả!
Nhưng mà hắn không phải là nam tử hán, lại càng chẳng phải là chính nhân quân tử như cô nghĩ đâu.
Trình Chấn Dạ đưa tay tắt vòi nước rồi dùng chiếc khăn Uyển Nhiên vừa mang vào quấn vào người cô.
“Anh làm ướt tôi rồi.”
“Lỡ ướt rồi thì tắm luôn nhé?”
Chiếc khăn thế là bị hắn gỡ ra ném sang một bên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Trình Chấn Dạ ăn vận chỉnh tề vào cả rồi, còn nhờ cô đem khăn vào làm gì chứ, đều là hắn cố tình thôi!
Uyển Nhiên cau mày đẩy hắn ra ngoài, không ngờ sức lực lần này lại mạnh đến mức hắn cũng bị đẩy ra một cách khó hiểu.
“Vậy anh đi ra đi, đến lượt tôi tắm.”
Cô khôn ngoan hơn rồi, hết bị hắn lừa rồi.
Hắn đứng nhìn cửa nhà tắm bị đóng mạnh một cái, khoé môi không kiềm được mà khẽ cong lên. Có lẽ trêu chọc cô đã là thú vui của hắn suốt cả ngày.
Đi đến tủ đồ lấy sẵn cho cô một bộ quần áo, hắn chu đáo trở lại đặt trước cửa nhà tắm rồi mới vào thư phòng.
Công việc của hắn dạo này bận rộn hơn nhiều, cả ngày ở phòng làm việc rồi tối lại còn phải đem việc về nhà làm tới tận khuya. Uyển Nhiên đêm nào cũng một mình đi ngủ trước.
Đêm nay cũng vậy, hơn một giờ sáng hắn mới về phòng, nhưng có lẽ vì khó ngủ nên cô vẫn còn thức.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được...”
Hắn đi đến nằm xuống bên cạnh cô, như thường lệ vòng tay qua rồi ôm cô lại. Hoặc là quen được hắn ôm ngủ rồi chăng?
“Xin lỗi em, dạo này có một chút việc nên tôi vào hơi trễ, làm phiền giấc ngủ của em rồi.”
“Không sao cả...”
Lạ thay, hắn vừa vào là cô đã thấy buồn ngủ rồi. Mùi hương trên người hắn quả thực làm cho đầu óc rất thư giãn dễ chịu.
“Trình Chấn Dạ.”
“Hửm?”
“Đã qua một thời gian dài, vai tôi cũng đã hồi phục rồi, tôi muốn tiếp tục đứng trên sân khấu...”
Hắn gật đầu.
“Đợi thêm vài ngày nữa, sau khi giải quyết xong công việc tôi sẽ giúp em.”
“Nhưng tôi có thể tự mình thực hiện, không cần tới sự giúp đỡ của anh đâu.”
“Ngoan, nghe lời.”
Hắn biết cô muốn tự đi lên từ chính thực lực của bản thân, nhưng ở trong ngành này nếu một người trong tay không có thứ gì tuyệt đối sẽ không đứng vững. Hắn chỉ giúp cô tiếp cận tới nó, đợi khi cô có vị trí vững vàng rồi hắn sẽ để cô làm theo ý muốn của mình.
Hắn ở ngoài ngành nhưng hắn hiểu được trong đó phức tạp bao nhiêu, cô cần có người chống đỡ, cần có kim chủ là Trình Chấn Dạ!
Rồi hai người không ai nói gì nữa, lặng lẽ ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Không biết sự yên bình này có thể kéo dài như vậy mãi được không...
Sáng hôm sau, khi đang ngồi ăn sáng thì Dục Sơ bất ngờ đi vào báo tin.
“Cậu Trình, có một đội cảnh sát kéo đến trước cửa muốn gặp cậu.”
Cảnh sát? Cảnh sát sao lại muốn gặp hắn?
Uyển Nhiên vô thức quay sang, ánh mắt nhìn hắn đầy bất an.
“Không phải anh làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?”
Dù sao công việc kinh doanh của hắn chủ yếu là bar, sòng bạc,... Ở bên trong phức tạp biết bao nhiêu.
Nhìn cô chưa gì đã lo lắng như thế khiến hắn có chút buồn cười. Tới tìm hắn chứ có phải tới tìm cô đâu, hắn vẫn bình tĩnh thế thì việc gì cô phải lo.
“Em nghĩ đi đâu thế, ăn sáng đi. Tôi ra ngoài một chút, không cần phải đợi.”
“Được...”
Trình Chấn Dạ đứng dậy quay sang Dục Sơ, sắc mặt biến đổi nghiêm trọng hẳn đi. Không nói thêm gì nữa mà rời khỏi nhà.