• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc mừng thọ? Gọi hắn quay về dự tiệc mừng thọ của người đó sao? Còn cố tình nhắc tới nhà họ Thẩm nữa, có phải muốn nghe chính miệng hắn nói ra lời từ chối không?

Sắc mặt Trình Chấn Dạ trầm xuống để lại một tiếng hừ lạnh.

Được rồi, nếu không muốn cái tiệc vô bổ ấy diễn ra tốt đẹp thì hắn sẽ giúp một tay.

“Được.”

Hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy...

Không chỉ Ôn quản gia, mà ngay đến cả Tạ Nhân Phi và Dục Sơ cũng vô cùng bất ngờ với câu trả lời của hắn. Thà hắn nổi giận quát mắng thì không ai nói gì, nhưng mà đồng ý dễ dàng như vậy thì quá là bất bình thường đi.

Chỉ có Lộ Uyển Nhiên là không biết chuyện gì đang diễn ra cả.

Ôn quản gia bị câu trả lời của hắn làm cho nghi hoặc, rõ ràng là khi đến đây đã mong muốn hắn đồng ý nhưng bây giờ hắn đồng ý rồi lại có một dự cảm không lành. Ông còn ngỡ rằng sẽ phải mất rất nhiều lời để thuyết phục hắn nữa cơ.

“Vậy... Ba ngày nữa chào mừng thiếu gia trở về.”

“Không cần thiết phải chào mừng vậy, cứ đơn giản xem tôi như một vị khách tới góp vui là được. Dục Sơ, tiễn khách.”



Ôn quản gia chưa kịp nói thêm điều gì nữa đã được mời ra ngoài, không cam lòng nhưng cũng phải chấp nhận.

“Chấn Dạ, cậu định sẽ tới đó thật à?”

Hắn không trực tiếp trả lời Tạ Nhân Phi mà quay sang Uyển Nhiên ngây thơ vẫn chưa biết chuyện gì. Ánh mắt dịu xuống hẳn, không còn sát khí đằng đằng như khi nãy.

“Hôm đó em đi cùng tôi.”

“Tôi sao... Nhưng tôi không biết gì cả...”

“Chỉ cần biết em là vợ của tôi là được rồi.”

Cô nên khâm phục hắn nhiều vào, bởi chuyện gì khó hắn cũng đều có thể giải quyết được cả!

Tạ Nhân Phi nén tiếng thở dài vào trong. Chỉ có điều sau này cô theo hắn sẽ hơi mệt đấy, hắn thì dư sức che chắn cho cô, sợ là cô không có đủ tinh thần sắt thép như hắn để đối phó với mọi việc.

...

Tối đến, hai người dùng bữa ở nhà hàng rồi mới trở về nhà. Trình Chấn Dạ đích thân đưa cô về phòng, trước kia là phòng của hắn nhưng bây giờ là của hắn và cô.

Phòng ngủ mà nhìn xem, trông có khác gì phòng khách không chứ.

“Phòng tắm ở hướng đó, em đi tắm trước đi.”

“Hả...”

Đi tắm trước sao, tắm xong thì làm gì?



Không biết là hắn có suy nghĩ gì khác không, nhưng cô cố gắng vẫn không thể suy nghĩ một cách bình thường được. Là tại cô đầu óc đen tối hay là vì không tin tưởng hắn đây?

Khi cô tiếp khách ở riêng với đàn ông, cô cũng không lo nghĩ đủ điều thế này!

“Hả gì? Em tắm xong thì đến lượt tôi.”

“Hay là anh tắm trước đi, tôi sẽ tắm chỗ khác. Nhà anh còn phòng tắm nào không, hoặc là tôi đến khách sạn tắm cũng được...”

“Sao phải vậy?”

Uyển Nhiên bỗng không biết phải giải thích thế nào cho hắn hiểu, cô chỉ cảm thấy không an tâm.

“Tại sao không phải anh và tôi tắm cùng một lúc?”

“Sao?”

“Không phải, ý tôi không phải ý đó, là...”

Là cô không quen tắm ở nhà người khác, chính là cô sợ trong lúc tắm sẽ có kẻ biến thái nào đó ở ngoài rình rập!

Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cô ở trong nhà của một người đàn ông, không giống với lúc cô và người đàn ông say xỉn khác ở trong khách sạn. Những người đàn ông đó thì cô dễ dàng đối phó, còn hắn thì không, đàn ông mà ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Trình Chấn Dạ cũng tự thấy bất lực, tuy cô không nói nhưng hắn biết được cô đang nghĩ gì, có đến mức phải lo xa thế không?

“Tôi không có hứng thú với từng chi tiết trên cơ thể em đâu.”

Hắn bước lại gần cô nói thêm một câu gây sát thương cực lớn, “Trước khi em nghĩ tới những điều đó thì sao không dành chút thời gian nhớ lại thử xem, ban đầu là ai đề nghị muốn tôi mua một đêm của em hả? Rồi tôi đã làm gì em chưa, ngược lại tôi nên lo lắng cho bản thân mình mới phải.”

“Tôi...”

“Hoặc là nếu em vẫn còn lo sợ thì có thể làm như ý em. Chúng ta có thể tắm cùng một lúc, chung một nhà tắm để em có thể nhân tiện canh chừng tôi. Như vậy sẽ không cần phải lo tôi sẽ làm gì em nữa.”

“Anh...”

Lời nói của hắn sao lại có thể sắc sảo như vậy nhỉ, hắn rất có tiềm năng trở thành luật sư đấy.

Nhất thời Uyển Nhiên không còn lời nào để nói đành phải ngậm miệng. Rõ ràng ý của cô không phải ý đó, sao hắn nói một hồi lại thành ra cô muốn tắm chung vậy...

Thôi, không trêu cô nữa.

“Mau đi đi, để thêm tí nữa không khí sẽ lạnh đấy.”

“Tôi biết rồi.”

Uyển Nhiên ngoan ngoãn lấy đồ rồi vào phòng tắm. Lầm to rồi, lẽ ra cô không nên nghi ngờ ‘nhân cách vàng’ của hắn mới phải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK