“Cách bài trí, những món đồ này rất hợp với cậu đấy. Đều mang một vẻ lạnh lùng đẹp đẽ đến lạ.”
Người phụ nữ này cũng vậy, đẹp nhưng nói chuyện khó hiểu đến lạ!
Trình Chấn Dạ vẫn không ngẩn đầu, những con chữ được in trên tờ giấy này thật sự thu hút hơn rất nhiều.
Kiều Nhược Tuyết lại nhìn hắn, ánh mắt không bình thường chút nào.
Dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia lại khiến cô chú ý đến, có lẽ cô chính là thích hắn như thế này. Càng thờ ơ, cô càng muốn chinh phục!
“Nhiều năm rồi không gặp, Chấn Dạ, cậu đã là một người đàn ông thành đạt rồi.”
Trình Chấn Dạ lúc này mới ngước lên, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt như nhìn một người lạ. So với lão già Hoắc Lâm kia thì hắn đối với Kiều Nhược Tuyết không hề có bất kì cảm xúc gì, không ghét cũng không hận, đơn giản cô ta chẳng là gì trong mắt hắn, không cần hắn phải bận tâm.
“Cảm ơn, nhưng Hoắc Lâm có vẻ thành đạt hơn tôi nhiều, cô nên về mà nói những lời đó với ông ta, biết đâu ông ta sẽ cho cô thêm bộn tiền.”
“Cậu cần gì nói với tôi những lời khó nghe thế chứ, bao năm rồi vẫn vậy nhỉ…”
Kiều Nhược Tuyết tiến lại gần hơn bên cạnh hắn, không ngần ngại ngồi dựa vào bàn làm việc. “Vội gì chứ, sau này tôi sẽ ở lại đây không về Mĩ nữa, ngày nào mà chẳng gặp ông ấy. Tôi vừa mới xuống máy bay liền đến đây xem cậu thế nào, nghe họ đồn là cậu đã có vợ rồi…?”
Hắn suy nghĩ một chút, bỗng chốc lại thấy thật nực cười.
Hắn thì có gì mà phải đến xem, có phải là xem trọng hắn quá mức rồi không? Hoắc Lâm có tính chiếm hữu cao như thế, nếu như biết cô vợ trẻ của mình vừa xuống máy bay liền vội đến gặp con trai yêu quý của ông ta thì không biết là vui hay buồn nhỉ?
Còn nữa, cô nghe ở đâu những lời đồn đó vậy!
“Không phải đồn, là sự thật.”
Trình Chấn Dạ lại trực tiếp khẳng định vậy sao, thật khiến người ta bất ngờ đấy. Nếu cô ta mà biết những chuyện hắn đã làm với Lộ Uyển Nhiên thì chắc chắn sẽ bất ngờ hơn nữa.
Kiều Nhược Tuyết có vẻ thất vọng hụt hẫng nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ồ, vậy sao. Không biết là cô gái nào may mắn như vậy, thật khiến người ta tò mò đấy…”
Trình Chấn Dạ nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại hiển thị, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi dịu hẳn đi đầy ý cười. Là bức ảnh của Uyển Nhiên mà Tạ Nhân Phi gửi tới.
Không phải cô may mắn, mà là hắn may mắn.
“Cô đứng dậy đi, nếu không tôi lại phải thay bàn mới.”
Chiếc bàn bị cô ta ngôi lên thật sự là thiệt thòi quá rồi, xem ra nó còn đáng giá hơn người phụ nữ này nữa đấy.
Kiều Nhược Tuyết không đành lòng mà đứng dậy, nhưng không hiểu là động lực nào có thể khiến cho cô ta trong trường hợp nào cũng cười được hết vậy? Đây là lý do cô khiến cho Hoắc Lâm chết mê chết mệt đấy ư?
“Chấn Dạ, bây giờ cậu rảnh không, chúng ta đi ăn gì nhé sẵn tiện cậu giới thiệu một chút về tòa nhà này cho tôi biết.”
Có rảnh thì hắn cũng không đi với cô, hơn nữa tại sao phải giới thiệu tòa nhà này cho cô ta chứ nhỉ?
Trình Chấn Dạ rõ ràng chán ghét ra mặt, Kiều Nhược Tuyết có thể nhận ra nhưng lại cố tình phớt lờ. Cô ta phải mặt dày mới có được thứ mình muốn nhưng lại không biết rằng Trình Chấn Dạ là không dễ, không thể dây vào. Nhờ có tấm ảnh của Lộ Uyển Nhiên xoa dịu hắn chứ không thì Kiều Nhược Tuyết đã không có cơ hội nói được nhiều lời vậy rồi.
“Cô có thể ra ngoài được chưa?”
“Sao thế, chưa gì mà cậu đã muốn đuổi tôi đi rồi sao? Cậu như vậy sẽ làm tổn thương người khác đó.”
Trình Chấn Dạ bằng nửa con mắt cũng có thể nhìn ra. Người phụ nữ này là chán lão già kia rồi nên muốn chuyển hướng sang hắn đấy ư?
“Vậy tôi bảo Dục Sơ lôi cô ra nhé?”
Dục Sơ biết trước tình hình mà sau câu nói đã có mặt bên trong. Kiều Nhược Tuyết nhìn vậy biết chắc sẽ có khả năng bị lôi ra thật nên không nói gì nữa đành ngậm ngùi rời đi.
Trình Chấn Dạ không dễ động vào nhưng còn lâu cô mới bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
“Kiều Nhược Tuyết có vẻ như đang lấy lòng cậu.”
“Lão già đó lần này quá sơ hở rồi, ông ta mà biết người phụ nữ bên cạnh mình có ý đồ khác không chừng sẽ tức điên lên.”
Dục Sơ hiểu ý hắn, với tính cách của hắn thì có lẽ đã suy tính kỹ lưỡng cả rồi, “Vậy nên Kiều Nhược Tuyết đối với chúng ta vẫn còn có giá trị, cậu vẫn để cô ta tùy ý như vậy là vì cho dù cô ta có làm gì cũng không ảnh hưởng tới cậu, ngược lại sẽ kích động tới Hoắc Lâm hơn.”
Theo bên cạnh hắn đã lâu, hiểu ý hắn và biết tiếp theo nên làm gì cũng chỉ có Dục Sơ thôi. Đó cũng là một lý do khiến hắn tin tưởng anh như vậy.
“Bên phía Lộ Uyển Nhiên thế nào rồi?”