Kiều Nhược Tuyết nhất thời không có động tĩnh gì, chỉ yên lặng đứng quan sát. Cô đang cầm súng trong tay, có thể nổ súng hạ gục hắn ngay tức khắc, nhưng cô ta không làm thế.
Dục Sơ và Tạ Nhân Phi lúc sau cũng đã vào bên trong, chỉ là không ngờ Kiều Nhược Tuyết đã chuẩn bị sẵn cả súng nên mới để ra sơ suất như thế. Dục Sơ buông ánh mắt bất lực nhìn em gái, lẽ nào hôm nay thực sự muốn chấm dứt mọi chuyện bằng cách này?
Tạ Nhân Phi không giỏi đánh đấm lại không chút do dự lao vào cùng với Trình Chấn Dạ. Có lòng cứu giúp hắn rất biết ơn, nhưng anh đâu biết có thể bản thân sẽ lại trở thành gánh nặng của hắn cũng nên.
“Tôi đã bảo cậu đợi ở ngoài rồi còn gì.”
“Tôi làm sao có thể để cậu một mình nguy hiểm ở đây chứ, chúng ta là bạn thân trải qua bao nhiêu chuyện rồi, lần này có chết cũng phải chết cùng nhau.”
Trình Chấn Dạ xoay một vòng vừa hạ gục được tên áo đen liền tiện mắt liếc nhìn sang Tạ Nhân Phi, kịp thời giúp anh ngăn được một đòn tấn công.
“Có chết cũng không chết cùng cậu.”
Đã giờ phút nào rồi lại còn đi so đo chết cùng với ai vậy chứ!
Dục Sơ đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong phút chốc bản thân bỗng cảm thấy trở nên thật hèn nhát. Anh nhìn Kiều Nhược Tuyết đáy mắt không chút tình bất lực lên tiếng, “Đủ rồi Nhược Tuyết, đến đây thôi.”
“Đi đến ngày hôm nay rồi, không thể dừng được nữa. Những chuyện tôi đã chịu đựng trong suốt bao nhiêu năm qua anh một chút cũng không hiểu được, bây giờ anh lại càng không có tư cách khuyên tôi dừng tay.”
“Là nhà chúng ta có lỗi với em, anh không phủ nhận. Nhưng Trình Chấn Dạ và Lộ Uyển Nhiên, họ không hề có can dự gì cả!”
Kiều Nhược Tuyết siết chặt hai tay, đôi mắt ửng đỏ hiện rõ nỗi uất hận, “Dựa vào đâu họ lại hạnh phúc như thế, tất cả đều không xứng!”
Cô nói rồi quay sang nhìn tên áo đen phía đối diện tỏ ý gì đó, nhận được lệnh hắn ta lập tức rời đi.
Những thứ Kiều Nhược Tuyết không có được, ai cũng đừng hòng giành lấy. Hoặc là độc chiếm, hoặc là hủy diệt.
Một đám người áo đen nữa xuất hiện, vây quanh lấy Trình Chấn Dạ và Tạ Nhân Phi, hai người đã chóng mệt nhưng bọn chúng lại luân phiên đổi người, sức dù có mạnh đến đâu quả thực cũng không thể địch lại được.
Tạ Nhân Phi thở dốc đứng sát vào hắn nói nhỏ, “Lúc nãy tôi chỉ nói thế thôi, tôi không muốn chết ở đây đâu, lại còn chết trong tay Kiều Nhược Tuyết thật là nhục nhã.”
Ít nhất hắn sẽ cầm cự cho tới khi tìm thấy Uyển Nhiên, từ bây giờ cho đến lúc đó hắn nhất định phải đảm bảo được thấy cô an toàn.
“Người của chúng ta bao lâu nữa thì đến?”
“Có lẽ trong vòng ba mươi phút nữa thôi, nhưng Chấn Dạ à, chúng ta có cầm cự tới khi đó được không?”
Hắn cũng không chắc, Kiều Nhược Tuyết không biết có giở trò gì không nữa.
Trình Chấn Dạ xoay cổ tay, mu bàn tay đã đỏ tấy. Cũng đã rất lâu rồi hắn không vận động tay chân, hôm nay xem như là cơ hội để luyện tập đi, nhưng cơ hội này xem chừng có vẻ hơi tốn sức.
“Chấn Dạ!”
Tiếng gọi quen thuộc vang lên, hắn quay lại liền thấy Uyển Nhiên hai tay bị trói được một gã đàn ông đưa ra.
Lúc nãy cô đã chạy trốn rồi, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Kiều Nhược Tuyết, cô có mười chân cũng không thể thoát khỏi.
Ánh mắt quét sơ một lượt cả người cô từ trên xuống dưới, rồi hắn mới lên tiếng hỏi, “Em không sao chứ?”
“Em không sao…”
Kiều Nhược Tuyết không nhìn nổi cảnh tượng đoàn tụ này nữa, không nhịn được liền lên tiếng ngắt ngang.
“Nhìn hai người chỉ mới gặp được thôi đã như vậy rồi, nếu chết chung thì cũng không còn gì hối tiếc đâu nhỉ?”
Hai người đứng cách nhau chỉ khoảng năm mét, nhưng lại chẳng thể chạm tới nhau không biết sẽ khó chịu nhường nào.
Uyển Nhiên tay vừa bị trói vừa bị người đàn ông giữ chặt lấy đã đau đến mức toát mồ hôi, bây giờ mà chống cự lại vốn là điều không thể.
Trình Chấn Dạ lúc này chỉ hận không thể giết chết hắn ta ngay lập tức.
Không thể kéo dài thời gian thêm nữa, không còn cách nào khác, cuộc ẩu đả lại tiếp tục diễn ra. Nhìn thấy được cô hắn cũng đã an tâm hơn phần nào.
Uyển Nhiên chỉ có thể chống mắt nhìn người đàn ông mình yêu, vì mình mà lao vào nguy hiểm, đôi mắt sớm đã ửng đỏ.
“Kiều Nhược Tuyết, rốt cuộc cô muốn gì!”
“Tôi sao?”
Kiều Nhược Tuyết nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Uyển Nhiên, đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp đến nao lòng ấy. Thật là đáng thương, dáng vẻ của cô lúc này vừa yếu đuối lại vừa kiên cường, có thể khiến biết bao người đàn ông nhìn thấy cũng phải phải động lòng.
“Tôi muốn tất cả mọi thứ của cô…”
Cô ta chậm rãi ghé vào tai Uyển Nhiên, khẽ thì thầm, “Bao gồm cả người đàn ông đó… Có được không?”
“Cô nghĩ làm như vậy thì sẽ có được anh ấy sao?”
Kiều Nhược Tuyết bật cười, trong giây lát bỗng chốc cảm thấy Lộ Uyển Nhiên thật thú vị. Không biết là ngây thơ, hay là ngu ngốc nữa.
“Cô đoán xem? Lẽ nào tôi lại rảnh rỗi đi làm một việc không mang lại lợi ích gì cho mình sao?”
Uyển Nhiên mím môi quay mặt đi. Cô cũng không chắc, cô tin hắn, nhưng liệu rằng hôm nay mọi người có thể thoát khỏi đây được không?
Tạ Nhân Phi đuối sức đã nhanh chóng bị hạ gục, gã đàn ông áo đen lôi anh dậy rồi ép người vào tường, không cho anh cơ hội kháng cự nào nữa. Bây giờ chỉ còn mỗi hắn thôi, không biết hắn có cầm cự được cho tới khi người mình tới không nữa.
Kiều Nhược Tuyết ra hiệu dừng tay, tạm thời thì cô chưa muốn thấy Trình Chấn Dạ bị thương lúc này.
“Chấn Dạ à, đừng tốn công vô ích nữa. Hai người cậu bảo vệ hiện tại đều nằm trong tay tôi cả rồi.”
Hắn đứng thẳng dậy, chậm rãi đưa tay lau đi vệt máu trên khóe môi, không thể hiện bất kỳ chút cảm xúc nào trên gương mặt nữa.
“Tôi tò mò thật đấy, giữa Tạ Nhân Phi và Lộ Uyển Nhiên, nếu chỉ được cứu một trong hai thì cậu sẽ chọn ai?”