• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải quyết xong chuyện của Lộ Nam Hàng thì đã tới giờ trưa, Trình Chấn Dạ cũng quay thẳng về nhà. Đã nói là hủy hết lịch trình ngày hôm nay thì không có lý do gì để đến phòng làm việc nữa cả, một mình Dục Sơ vẫn thừa sức thay hắn lo liệu.

“Lộ Uyển Nhiên đâu?”

“Từ sáng tới giờ cô Lộ vẫn chưa xuống nhà, đến bữa sáng cũng dùng ở trong phòng.”

Hắn gật đầu rồi hướng thẳng về phía phòng ngủ.

Có khi nào cô lại nhốt mình trong căn phòng đó mấy ngày liền, không dám ra ngoài không?

Trình Chấn Dạ đứng trước cửa, bị chốt khoá bên trong rồi, hắn không trực tiếp vào được mà gọi.

“Lộ Uyển Nhiên, là tôi, mở cửa ra.”

Uyển Nhiên ngồi bên trong nghe tiếng gọi của hắn mà giật mình, trong lòng có chút khẩn trương.

Về rồi sao? Cô cũng không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình đâu, xấu hổ chết mất!

Quấn chăn ngồi trên giường hướng mắt nhìn ra cửa, cô phân vân một hồi vẫn quyết định không xuống.

“Em muốn tự mở hay để tôi mở?”

Hắn là chủ, tất nhiên hắn có chìa khoá. Chỉ cần động tay một chút là vào được rồi, tại hắn tôn trọng cô nên mới đứng ở ngoài gọi cửa như vậy.

Không nghe thấy động tĩnh gì, Trình Chấn Dạ không đợi nữa mà vặn chìa khoá mở cửa vào trong.



Uyển Nhiên cuộn tròn mình trong chăn như sâu nằm trong kén, hắn bất lực bước lại gần.

“Em làm gì vậy?”

“Còn chẳng phải là tại anh sao.”

Hắn kéo nhẹ chăn ra, không khó để nhìn thấy những vết đỏ. Khắp mọi nơi trên cơ thể cô đều có hơi thở của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.

Cuộc đời còn lại của cô đã hoàn toàn thuộc về trách nhiệm của hắn rồi.

“Từ từ cũng sẽ quen.”

Quen với việc gì cơ...

“Anh vẫn bình thường quá nhỉ, không phải là anh đã có kinh nghiệm rồi đấy chứ?”

“Nếu tôi nói là bẩm sinh thì em có tin không?”

Cô còn lâu mới tin!

Nhưng đó là sự thật!

Lần đầu của cô cũng là lần đầu của hắn đấy.

“Đi thôi, xuống ăn trưa.”

“Tôi không ra ngoài được đâu...”

Đúng thật là, chuyện gì cũng phải để hắn động tay vào mới được...

Trình Chấn Dạ không nhiều lời nữa liền bước tới bế bổng cô lên, trên người cô vẫn quấn chăn như vậy, hắn thong thả bế cô xuống thẳng nhà ăn.

Uyển Nhiên kinh ngạc không nói nên lời, nhìn những ánh mắt đầy khó hiểu của người làm khiến cô không biết giấu mặt đi đâu.

Từ nay về sau tốt hơn hết là vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời hắn vậy!



Thức ăn nhanh chóng được bày bịa ra bàn, đầu bếp và người làm cũng biết điều mà rời hết sang phòng khác. truyện tiên hiệp hay

Uyển Nhiên thấy vậy rồi cũng bỏ chăn ra. Tuy cô mặc áo dài tay nhưng vẫn còn trống vùng cổ, mà cổ lại là nơi có nhiều dấu ấn nhất nữa chứ!

“Hôm nay anh không làm việc sao?”

“Ừm.”

Cô nhân lúc hắn đang không chú ý thì tỏ thái độ ra mặt. Lúc thì nói lý đến độ không để cho người khác cơ hội lên tiếng, lúc thì kiệm lời như thế... Cô thì không sao nhưng những người dưới trướng hắn sẽ áp lực thế nào.

“Nhưng mà vừa rồi anh đi gặp anh trai tôi đúng không...”

“Ừm.”

“Anh ấy đã nói gì, có kích động không vậy? Nếu kích động anh ấy sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ đó.”

Hắn không vội trả lời, chăm chú cắt nhỏ đĩa thịt bít tết xong rồi đẩy đến trước mặt cô.

“Em yên tâm, không có chuyện gì hết, giải quyết xong cả rồi.”

“Vậy là.... anh ấy không bắt chúng ta hủy hợp đồng nữa đúng không?”

Nhìn vẻ vui mừng kích động của cô, hắn cũng bị làm cho vui lây, bất thình lình hỏi một câu, “Em vui đến vậy à?”

Vui vì tiếp tục được ở bên hắn sao?

Uyển Nhiên chột dạ nhưng vẫn cố gắng gượng nụ cười cứng đờ.

Hắn biết cách nhìn thấu tâm lý người khác thật đấy, sao ban đầu hắn không làm bác sĩ tâm lý luôn đi!

“Tất nhiên rồi, có tiền làm sao mà không vui cho được...”

Cũng chỉ có tiền mới làm cho cô vui đến vậy nhỉ!

“Quả nhiên tôi không nhìn lầm em.”

Uyển Nhiên thu lại nụ cười rồi yên phận ngồi dùng bữa. Nói câu nào câu nấy cũng đều có ý trêu cô cả, nếu nói thêm một lúc nữa e là người chịu thiệt vẫn sẽ là cô thôi.

Chỉ là cô không ngờ đến cả anh trai cũng bị hắn thuyết phục được, đối với chuyện của em gái thì anh luôn là người khó tính cẩn trọng, cân nhắc kỹ càng, thế mà nhìn lý lịch của Trình Chấn Dạ có thể dễ dàng cho qua vậy sao...

“Nhưng mà anh đã nói những gì với anh tôi vậy?”

“Tôi nói gì không quan trọng, em chỉ cần làm những gì em muốn làm là được, nếu có cần gì thì nói với tôi.”

Không chừng hắn là người được phái xuống làm thần hộ mệnh cho cô đấy. Bất cứ những chuyện liên quan đến cô, làm gì có chuyện nào mà hắn không giải quyết được.

Nhưng cũng phải nói, nếu như ngay từ ban đầu cô mà biết hắn là ông chủ thì sẽ không có chuyện dây dưa với hắn đâu. Cô có lớn gan cỡ nào cũng làm sao dám nghĩ tới việc quyến rũ ông chủ chứ, nhỡ không may sơ suất điều gì lại bị đuổi việc ngay. Ai ngờ chỉ vô tình thôi mà lại như có được cả thế giới thế này.

“Làm sao có thể giàu như thế, rốt cuộc anh ta có bao nhiêu tiền vậy nhỉ?”

Uyển Nhiên vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, vô tình lẩm bẩm thành tiếng. Tai của hắn cũng thính lắm đấy, sao mà không nghe cho được.

“Đủ để em lau tay cả đời.”

Trình Chấn Dạ cũng vờ như vô tình mà trả lời.

Hắn là nghèo đến mức không mua được khăn giấy nên mới dùng tiền để lau tay đúng không?

Uyển Nhiên không nói gì mà nhìn hắn cười trừ. Cô là nô lệ của đồng tiền mà Trình Chấn Dạ lại là chủ của những đồng tiền đó. Hắn có nhiều tiền, hắn nói gì cũng đúng!

Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK