Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hoắc Lâm cùng với Ôn quản gia, đôi mày hắn hơi nhíu lại.
Thật sự cho rằng hắn sẽ không dám làm điều đó sao? Mang dòng máu này trong người hắn chẳng có tự hào gì đâu, hơn nữa lại càng không muốn liên quan tới dù chỉ một chút.
“Chấn Dạ...”
Tạ Nhân Phi đưa Uyển Nhiên trở về, nhìn thấy cảnh tượng này vội chạy tới.
Cô nhìn thấy máu trên cánh tay hắn thì có hơi hoảng, “Sao vậy?”
Nhưng chuyện đến mức này rồi, hắn và Dục Sơ lúc này đều không trả lời câu hỏi của cô. Mà có lẽ chỉ có Tạ Nhân Phi biết nguyên nhân.
Uyển Nhiên nhìn sang hai người đàn ông trung niên thì mới nhớ ra, chẳng phải là bố của hắn và ông quản gia đó sao?
Là có thâm thù đại hận gì mà làm tới mức này...
Ôn quản gia thấy tình hình ngày càng không ổn thì khuyên Hoắc Lâm, “Lão gia, chúng ta về thôi, lúc này không nói chuyện với thiếu gia được nữa đâu.”
Vốn chẳng có lúc nào nói chuyện được cả.
“Vậy bố về đây, con mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi...”
Hoắc Lâm nói rồi còn dời mắt nhìn sang Uyển Nhiên, sau đó mới rời đi.
Ông thử động vào cô đi, hắn sẽ làm cho cả nhà họ Hoắc không được một giây yên ổn!
Tạ Nhân Phi và Dục Sơ nhìn nhau nhưng không nói gì, lúc này có nói gì với hắn cũng vô ích thôi.
Uyển Nhiên thay Dục Sơ giữ chiếc khăn cầm máu lại. Tuy cô không biết giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không nên tự làm mình bị thương như vậy chứ...
Hắn cúi xuống, nhìn cô đang cẩn thận lo cho vết thương của mình thì ôm cô lại.
“Trình Chấn Dạ...”
“Tôi không sao.”
“Nhưng vết thương của anh...”
“Để tôi ôm em một lúc.”
Vết thương sẽ lành lại thôi.
May là vẫn còn có cô, hắn sẽ không bỏ cô lại một mình đâu.
Không biết từ lúc nào cô đã không còn để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh nữa, đã có thể ở nơi đông người như vậy ôm lấy hắn rồi.
Tạ Nhân Phi và Dục Sơ tạm thời rời đi, tản mọi người xung quanh, rồi gọi sẵn bác sĩ tới nhà. Hắn không sợ chết nhưng họ thì thực sự sợ hắn xảy ra chuyện đấy.
Trình Chấn Dạ ôm chặt cô, hơi thở có chút nặng nề. Tự nhiên hắn cảm thấy trong người có chút mệt mỏi.
“Chúng ta về nhà trước đã nhé, còn phải xử lý vết thương của anh nữa.”
“Được.”
...
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
“Vết thương đã được xử lý, rất may là vết cắt không sâu lắm nhưng cần phải vệ sinh kỹ càng tránh bị nhiễm trùng. Cậu Trình gần đây có vẻ lao lực quá sức nên mới hơi sốt, khi cậu Trình tỉnh lại cô hãy khuyên cậu ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Uyển Nhiên ngồi bên giường nhìn người đàn ông đang ngủ say, trong lòng có hơi tự trách. Có lẽ là hắn vì chuẩn bị cho công việc của cô nên mới mệt đến như vậy. Hắn còn phải quản lý công việc trong toà nhà nữa mà, rất dễ bị kiệt sức.
Bác sĩ kê cho hắn vài đơn thuốc xong rồi rời đi.
Trình Chấn Dạ khi ngủ vẫn không ngừng nhíu chặt đôi mày, cô đưa tay lên xoa dịu một lúc mới giãn ra được một chút.
Hắn đã vất vả rồi!
Ngày mai là Uyển Nhiên phải quay đoạn phim ngắn quảng bá cho nên tối nay cô muốn thức xem thêm một chút về kịch bản, sẵn tiện có thể trông chừng hắn luôn.
Một buổi tối tĩnh lặng nhưng yên bình, cô ngồi cạnh chiếc đèn bàn khẽ lật xem từng trang chữ, chỉ sợ tiếng động ồn làm hắn thức giấc. Thi thoảng lại đến xem hắn đã hạ sốt chưa.
Những lúc này có lẽ là lúc khiến đối phương suy nghĩ rõ hơn, rốt cuộc trong lòng mình ai mới là người quan trọng nhất.
Sáng sớm hôm sau, cho dù là có bệnh hay không thì hắn vẫn luôn dậy rất sớm. Nhìn khoảng trống bên cạnh không thấy cô đâu hắn tự nhiên hơi khẩn trương, nhưng khi thấy bóng dáng quen thuộc ngủ quên trên bàn thì mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Trình Chấn Dạ đến bế cô lại giường, chu đáo đắp chăn. Hôm nay quay phim rồi đáng lẽ phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng chứ.
“Anh tỉnh rồi sao...”
Hắn vừa quay đi thì bàn tay bị cô giữ lại, giọng nói khẽ cất lên.
“Ngủ thêm một chút đi, vẫn còn sớm.”
Hắn có một thói quen vào mỗi buổi sáng sớm, hôm nào hắn cũng hút một điếu thuốc trong thư phòng cả.
Cô biết điều đó, nhưng cô không muốn hắn đi.
“Anh ở lại với tôi thêm một chút được không?”
Hắn vốn luôn đáp ứng mọi ý muốn của cô mà, và lần này cũng vậy.
Hắn lại cùng nằm với cô trên giường, nhưng không ai ngủ nữa cả.
Uyển Nhiên chủ động quay lại ôm lấy hắn, cũng được hắn ôm lại.
“Tôi đã rất lo cho anh... Lỡ như anh có mệnh hệ gì thì thế nào.”
“Lo gì chứ, thế thì tất cả mọi tài sản của tôi đều sẽ do em đứng tên.”
Hắn lại trêu cô.
Hắn hiểu cô mà.
“Tôi... chỉ cần anh thôi.”
Bây giờ đối với cô thì tiền có hay không cũng được, nhưng đối với hắn thì cô đã quen với việc có hắn bên cạnh rồi.
Mà có hắn thì sẽ có tiền thôi!
Trình Chấn Dạ hơi cười vuốt nhẹ tóc cô, “Tôi sẽ không bỏ em lại một mình đâu.”
(Tác giả: Là có chớt cũng sẽ mang cô theo đó mọi người=)))