• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Miên thật muốn điên mất, đã hứa với hai mẹ dù chơi bời thế nào vẫn sẽ về nhà trước 8h.

Bây giờ đang là trên đồi ngoại ô, Kỷ Miên tự mình ước lượng một chút, nếu nàng hóa thành thú hình, thì từ đây chạy về đến Mạt Lỵ Ổ cũng phải là hơn một tiếng sau. Con mịa nó, bình thường nàng cũng không hay thất hứa như thế đâu, nhưng dính hơi Alpha cái là lú đầu óc... Ặc, không xong rồi, rối quá não nàng sắp nhiễm virut, nghĩ tào lao.

"Ngươi tự mình về đi, bên ngoài đêm hôm nguy hiểm." Kỷ Miên nhắc nhở mỗ rồng nào đó rồi lập tức hóa thành hình báo.

Lần đầu tiên nhìn thấy thú hình của Kỷ Miên, Âu Thùy Tiệp Á Luân nhịn không được nhướn mày, khóe môi nhếch lên. Đó là một con báo thành niên vóc người thon dài, cân đối, bộ lông mượt mà như một thảm nhung trắng tinh, chiếc đuôi dài kiêu ngạo, hếch cằm với đôi đồng tử xanh lam trong bóng tối đẹp hơn cả mặt biển Cực Quang.

Kỷ Miên có điên rồi mới nhắc nhở một mỗ rồng cấp SS ở bên ngoài nguy hiểm, ợ, đúng là nguy hiểm thật nhưng mà là người khác nguy hiểm. Không nghĩ nhiều nữa, Kỷ Miên lập tức cong đuôi phóng đi xuống núi, không thể không nói điểm tự hào của tộc mèo lớn họ báo luôn là tốc độc. Chỉ chừng mấy giây, Kỷ Miên đã phóng được gần năm mươi mét.

Lúc này phía sau mỗ rồng nào đó chậm rãi ngồi dậy, nhàn nhã phủi sạch bụi bẩn trên người đi, không nhanh không chậm mở ra long cánh, dưới bóng đêm đôi cánh vảy tím như tỏa ra sát khí đặc trưng của bộ tộc săn mồi đỉnh cao.

Bá---

Một tiếng động lạ vang lên sau lưng, Kỷ Miên lần nữa thuần thục bị bốc lên bầu trời, bất quá lần này nàng đã từ bỏ giãy giụa. Biết rõ đánh không lại, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt a!

"Ổ ngươi ở đâu?" Giọng nói khàn khàn quyến rũ, nhiễm tầng lười biếng trên đỉnh đầu.

"Mạt Lỵ Ổ, căn thứ 24." Kỷ Miên thành thật.

"Xùy, ngươi có tiền thế cơ à?"



Dù Mạt Lỵ Ổ không phải nơi cao cấp bằng Bích Cảnh Kim Thất, nhưng tốt xấu cũng là nơi ở của hội nhà giàu cậu ấm cô chiêu, hiển nhiên với dáng vẻ keo kiệt của Kỷ Miên, mỗ rồng không nể tình chế nhạo. Cái này cũng không phải lý do, chính vì trước kia ngày tháng lông bông, hầu hết Kỷ Miên đều rỗng túi và chơi cảnh màn trời chiếu đất.

"Đó là nhà của song mẫu ta." Kỷ Miên trong hình hài báo tuyết giải thích.

Tức thì cánh tay vốn đang ôm eo Kỷ Miên buông lỏng, Kỷ Miên hét thảm một tràng dài rơi tự do ở độ cao ngã là xác định nhừ xương. Thầm rủa điên cuồng con rồng chết tiệt nào đó, đáng đời bị đá! Bất quá, chưa rơi đến độ cao cách mặt đất mười mét, nàng lần nữa bị bốc lên. Chỉ có điều vòng ôm của kẻ nào đó có hơi run rẩy.

"Này, ngươi có muốn đưa ta đến Tây Thiên cũng không cần dùng biện pháp sốc tâm lý vậy đi!" Kỷ Miên bám chặt lấy mỗ rồng, oán giận bĩu môi.

Âu Thùy Tiệp Á Luân điều hòa hô hấp, sải cánh bình ổn, sau đó bối rối nói: "Ngươi vừa chân trước nói không muốn cùng ta một chỗ, chân sau đã nóng nảy mang ta đi gặp gia trưởng? Logic gì vậy?"

Hiển nhiên cái sảy tay vừa rồi là vì bị dọa sợ. Mỗ rồng nào đó dù sao chỉ mới lột lông lân thôi đâu, đi gặp gia trưởng bạn gái gì đó, thật là áp lực đi.

"Ai nói con mợ nó ta muốn dẫn ngươi đi gặp gia trưởng! Kính nhờ, ngươi bớt vọng tưởng giùm!"

Âu Thùy Tiệp Á Luân chau mày: "Không cho chửi bậy."

Kỷ Miên xù lông: "Ta cứ chửi thì sao, ngươi quản được ta chắc?"

Lần này cư nhiên Âu Thùy Tiệp Á Luân ngậm miệng không nói nữa, một đường tĩnh lặng đưa Kỷ Miên về ổ, không thể không khen, tốc độ phi hành của tộc rồng đúng là trời ban, chỉ chừng mười phút sau Kỷ Miên đã đứng trước ổ của hai mẹ. Lắc mình một cái lại hóa thành hình người.

Vì dáng dấp lẫn long cánh của Âu Thùy Tiệp Á Luân quá bắt mắt, dù rằng vị Trữ quân trong truyền thuyết này chưa một lần xuất hiện trước công chúng đi nữa thì cũng rất dễ dàng thu hút lấy chú ý. Kỷ Miên vội vàng đẩy nhãi rồng, thúc giục: "Ngươi mau mau về đi!"

Điệu bộ đó thật không khác gì "ngươi mau mau cút đi!", mỗ rồng sau khi bị lợi dụng liền ném đi không thương tiếc, vẻ mặt cực kỳ sầm sì, nhưng cũng nặn ra một câu: "Đề nghị của ta ngươi nên nghĩ kĩ lại."

Nói xong, chỉ thấy bóng đen chớp động, thân hình thon dài đã biến mất trong bầu trời đêm. Tốc độ đúng là coi thường mọi định luật vật lý, Kỷ Miên đã sớm bị ngược thành cặn bã rồi, tốc độ tự hào của tộc báo gì đó, căn bản không nên nghĩ đến chuốc nhục.

"Kỷ Miên!" Giọng nói gắt lên phía sau, thậm chí còn vì cao vút nên có phần chua chát. Kỷ Miên chau mày quay lại.

Còn tưởng là ai, nguyên lai là trà xanh đang biến mất mấy ngày hôm nay vì bận theo đoàn làm phim- Mộ Bạch Chi. Nói đi cũng nói lại, Mộ Bạch Chi hiện tại là diễn viên hạng A của Thịnh Đức, rất nổi danh, việc đi theo đoàn làm phim nhiều cũng khiến mạng lưới giao thiệp nàng ta rộng rãi. Bất quá, kiếm được nhiều tiền là vậy, nàng ta đều dùng vào việc mua sắm đồ hiệu của mình, đút lót, và gửi về nhà mẹ ruột... Việc chi xài trong nhà căn bản là do hai mẹ Kỷ Miên chi hết, trước giờ chưa từng bảo Mộ Bạch Chi ra tay.

Dù là được cưng chiều như thế, nhưng cô ả vẫn luôn ngấm ngầm nói bóng gió, khẳng định đi khẳng định lại về thân phận quê mùa thấp kém của Kỷ Miên. Thật không hiểu vui thú của cô ả trong việc đó là gì.



"Ngươi vừa đi về với ai? Là Alpha đi, muội muội, ta nhắc ngươi nhớ, hiện tại ngươi đã về nhà, tật xấu trước kia nên bỏ đi!" Đứng trước cửa nhà Mộ Bạch Chi lớn giọng khiển trách, lập tức khiến Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết bên trong nghe thấy ồn ào tiến ra.

"Làm sao vậy?" Kỷ Giang Hạ chau mày.

Mộ Tuyết cũng không vui: "Miên Miên sao hôm nay về trễ thế, tập phim hôm nay chiếu xong rồi đâu!"

Kỷ Miên bất đắc dĩ cười, nàng vốn không thích phim truyền hình sến sẩm đó, nhưng nàng thích bồi mẹ thỏ.

Mộ Bạch Chi bên cạnh lại tóm chặt tay Kỷ Miên không vui, vẻ đau lòng tiếc hận diễn đến thuần thục, nói lớn tiếng hận cả khu phố không cùng nghe: "Miên Miên, nếu ngươi không có tiền hoặc có chuyện gì khó nói thì có tìm hai mẹ và ta, sao ngươi lại có thể ngựa quen đường cũ, đi làm những chuyện mất sạch tự trọng như vậy?!"

Kỷ Miên: "..." Con mịa nó, ta đã làm chuyện gì mất tự trọng??

Kỷ Giang Hạ đổi sắc mặt, không nói không rằng kéo cả hai đứa nhỏ vào nhà đóng sầm cửa lại, đương nhiên không muốn ở ngoài đường nói những câu như thế. Mộ Tuyết cũng hoảng loạn sợ lại, bám lấy Kỷ Miên hỏi: "Chuyện rốt cục là thế nào? Ngươi hôm nay tại sao về trễ? Đã ai làm gì ngươi??"

Kỷ Miên chưa kịp đáp, bên cạnh Mộ Bạch Chi đã bụm mặt khóc đến mức tê tâm liệt phế: "Mẫu thân, mẹ, xin đừng trách muội muội. Lý ra ta thân là tỷ tỷ nên dạy dỗ nàng trước, biết rõ nàng như vậy còn không uốn nắn, để hôm nay nàng lại bị Alpha dụ dỗ làm những chuyện xấu!! Tất cả đều là lỗi của ta!!"

Câu này càng nói như thanh minh, thực chất lại càng bôi đen Kỷ Miên đến triệt để. Kỷ Miên dâng lên nụ cười nhạt, nguyên lai đây là trình độ diễn xuất ngôi sao hạng A của Thịnh Đức sao? Nguyên lai cũng chỉ đến thế.

Kỷ Giang Hạ sắc mặt triệt để tối sầm, chăm chú nhìn Kỷ Miên, phảng phất muốn xuyên thủng con gái mình. Nàng đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần để Kỷ Miên quên đi quá khứ làm lại từ đầu, những chuyện trước kia nàng không quản được, nhưng hiện tại ngay dưới mắt, nàng cũng không để Kỷ Miên thua thiệt bất cứ thứ gì, không lẽ đứa con gái này thật sự... tính xấu không bỏ hay sao? Buổi sáng còn sống chết không muốn đi học chẳng lẽ là vì...

Nghĩ đến đây Kỷ Giang Hạ thật không muốn nghĩ tiếp nữa, sắc mặt vô cùng xấu.

Mộ Bạch Chi khóc đến rấm rứt, ngả vào vòng tay Mộ Tuyết, nỉ non: "Đều là lỗi của ta, đừng trách muội muội..."

Mộ Tuyết thấy đứa con gái mình đau sủng mười mấy năm như vậy cũng đau lòng muốn chết, nhìn Kỷ Miên lần đầu nghiêm khắc: "Miên Miên, ngươi giải thích!"

Kỷ Miên cứng đờ, bất chợt nhận ra tầm mắt xa lạ của hai mẹ hướng vào mình, từ khi trở về đến nay, lần đầu tiên nàng nhận được loại ánh mắt này. Phảng phất như những con rắn độc từ bốn phương tám hướng lao đến xâu xé sạch giấc mơ vốn đang xinh đẹp của nàng. Chỉ mới là trà xanh bôi đen chút đỉnh, hai mẹ đã như thế... vạn nhất trong tương lai biết được bản chất thật sự của nàng...

Kỷ Miên hít sâu một hơi, lòng ngực quặn đau. Trên đời hiếm có chuyện gì khiến nàng đau lòng, và hai nữ nhân trước mặt dù chỉ mới tiếp xúc không lâu nhưng lại trở thành vật quý báu quan trọng của Kỷ Miên mất rồi.

Kỷ Miên nhịn xuống cảm giác chua chát trong lòng, bày ra dáng vẻ mờ mịt rưng rưng: "Ta cũng đang muốn hỏi tỷ tỷ đây, thấy tỷ tỷ ở cửa ta còn chưa kịp chào hỏi, nàng đã một hai hét ầm như vậy là vì sao?"



Dáng vẻ ngây thơ sợ hãi lại rụt rè phòng bị, phảng phất như trở lại ngày đầu tiên sợ sệt được dẫn về. Kỷ Giang Hạ tức thì mềm lòng, hướng Mộ Bạch Chi hỏi: "Rốt cục chuyện là làm sao?"

Mộ Bạch Chi gạt nước mắt, ra vẻ giấu giếm: "Mẫu thân xin người đừng trách muội muội, dù sao nàng từ trong sơn thôn mà ra, sợ rằng nơi dơ bẩn đó làm nàng bị lây nhiễm là không tránh khỏi..."

Kỷ Miên cơ hồ nức nở cắt lời: "Tỷ tỷ ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, mẫu thân hỏi ngươi đã nhìn thấy gì, ngươi lại càng nói vậy chẳng khác nào càng muốn mẫu thân và mẹ hiểu lầm ta!"

Kỷ Miên một lời ngây thơ bộc trực khiến Mộ Bạch Chi nghẹn điên đi được. Con nhãi khốn kiếp này!

Sở dĩ Mộ Bạch Chi hôm nay về nhà dù chuyện ở đoàn phim đang chồng chất, là vì buổi sáng Mộ Tuyết có gọi điện thoại nói chuyện một chút. Trong điện thoại thì ý tứ chính là muốn đem Kỷ Miên về nhà lớn Kỷ gia ra mắt. Dẫu sao năm xưa, dù Kỷ Giang Hạ bị đuổi khỏi Kỷ gia thì Kỷ gia vẫn còn nhìn vị cháu gái này. Kỷ lão gia là người rất trọng con cháu, bao lâu qua thi thoảng vẫn lạnh lùng gọi cho Kỷ Giang Hạ hỏi thăm tin tức của cháu gái mất tích.

Kỷ Miên về nhà cũng đã được một tuần, từng bước thân thiết, tinh thần cũng rất tốt, hai phu phụ dự định mang Kỷ Miên đi ra mắt Kỷ gia một chuyến, quan hệ đời trước dù có nát bét thế nào cũng không thể cản cấm con bé nhận tổ quy tông được.

Bất quá điều này lại chọc điên Mộ Bạch Chi, dựa vào cái gì nàng ta đã ở cái nhà này mười lăm năm có hơn, một lần cũng chưa được đề cập ra mắt hào môn, con khốn nông thôn này vừa đến liên vớ được chỗ bở!! Như thế có công bằng không?? Cái gì con nào cũng là con, rõ ràng một giọt máu đào hơn ao nước lã!! Nàng ta nhiều lần ám chỉ muốn được về Kỷ gia, hai người đều lánh nặng tìm nhẹ, hiện tại thì hay rồi, vội không kịp mà đưa con tiện nhân này đi!!

Thử hỏi Mộ Bạch Chi có nuốt trôi cục tức này không!!

Bất quá Mộ Bạch Chi lại quên mất một chuyện, năm xưa là cha mẹ nàng ta không nuôi nổi nàng ta mới cố tình đẩy cho phu phụ Mộ Tuyết, thậm chí đến đây ở lâu như vậy, cha mẹ nàng ta cũng không đồng ý cho đổi họ sang họ Kỷ. Thậm chí mỗi tháng, phu phụ Mộ Tuyết còn cho Mộ Bạch Chi về thăm nhà mẹ đẻ, gửi thêm tiền về.

Vừa hưởng thụ cuộc sống của một thiên kim nhà giàu, được chu cấp học Đại học danh tiếng, nhưng sống chết không chịu đổi họ, lại còn muốn lấy thêm tiền về cho nhà mẹ đẻ. Da mặt có thể nói là quá dày.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK