"Kỷ Giang Hạ." Kỷ Miên nhếch miệng cười.
Vẻ mặt Sơ Mục Kỳ lập tức tái méc. Nàng lý ra phải nhận ra ngay từ đầu chứ, tra nữ này thuộc tộc báo tuyết mà còn họ Kỷ, không phải sẽ có chút liên hệ đến Kỷ gia hay sao? Chuyện thiếu chủ Kỷ gia năm xưa gây huyên náo thế nào ai mà không biết, dù kết quả bị đuổi ra khỏi tộc nhưng cũng là một người có tiếng tăm trong giới.
Nếu không phải vì mâu thuẫn gia đình, giang sơn Thịnh Đức hôm nay đâu đến phiên con linh miêu Trầm Tú Lam hô to gọi nhỏ!
Sơ Mục Kỳ cũng xuất thân là tiểu thư hào môn thế gia, ít nhiều biết được chút chuyện từ các đại gia tộc thông qua mạng lưới giao thiệp gia đình. Kỷ Giang Hạ cũng từng là cái tên khiến người ta tiếc nuối, thực lực thì không cần bàn cãi rồi, chỉ tiếc sẵn lòng bỏ giang sơn chọn mỹ nhân.
Thấy Sơ Mục Kỳ kinh ngạc đến mức ngơ ngác, Kỷ Miên rất thương hại vỗ vai: "Thôi nào, tiểu bằng hữu, ngươi không cần phải há mồm to thế đâu, ta sắp thấy được cọng rau sáng nay ngươi ăn còn kẹt trong răng rồi."
Sơ Mục Kỳ ngậm mồm, một vẻ không thể tin nổi: "Ngươi thật sự là con gái của Kỷ Giang Hạ? Không thể nào, ta nghe nói nàng chỉ có một đứa con gái, là Mộ Bạch Chi, và còn là một con bạch thỏ kia mà!!"
Nhắc đến Mộ Bạch Chi, Kỷ Miên cười xòa, trong mắt lóe qua một vệt âm u: "Chỉ là một cái trà xanh."
Sơ Mục Kỳ từ từ trấn tĩnh lại. Hồ nghi: "Thế nên ngươi nói ngươi về nước để nhận lại người thân là... Kỷ Giang Hạ, ngươi không phải lại tiếp tục giở trò đùa bỡn gì đó chứ?"
Kỷ Miên nhướn mày: "Nhìn ta giống kiểu đó lắm à."
"Đâu phải là giống, trước giờ chính là vậy!"
Kỷ Miên: "..."
"Được rồi, mặc kệ ngươi tin hay không, thì thời gian sắp tới ngươi nên chuẩn bị chút tinh thần đi, ta và ngươi bây giờ là người hai chiến tuyến đấy! Đừng có vì ta mà phản bội tổ quốc nha!" Kỷ Miên vô cùng vui vẻ, cười trên nỗi đau của con công nào đó.
Sơ Mục Kỳ tỏ vẻ chưa đánh đã hàng, buồn bã dựa tường móc điện thoại ra gọi điện.
"Alo, Tống ca, cái vai diễn ân oán tình thù, ngược tâm ngược thân, vừa yêu vừa hận, máu chó đầy đầu hôm bữa ngươi nói còn không?... Mang ta đi casting chứ làm gì... Ta bây giờ đang rất có cảm giác chân thật để diễn vai đó đây."
Con công nào đó bị phản bội đau lòng đến điên rồi.
Kỷ Miên: "..."
Ít phút sau người ta lại thấy trên trang cá nhân của Sơ nữ thần đột nhiên phát dòng cảm nghĩ: "Ta sai rồi, cái miệng nó hại cái thân rồi!"
Lập tức bên dưới fan hâm mộ liền ồn ào suy đoán hôm nay Sơ nữ thần xảy ra chuyện gì nữa.
Kỷ Miên đã sớm chán ngán, không muốn quan tâm đến con công phát bệnh nào đó, vì trước mắt nàng có chuyện quan trọng hơn cần xử trí đây.
...
Về đến Mạt Lỵ Ổ, quả nhiên vừa vào nhà đã trông thấy Kỷ Giang Hạ vừa đi công tác về cùng Mộ Tuyết trong phòng khách, sắc mặt cả hai rất mất tự nhiên và nổi giận, trên bàn đặt laptop mà không cần nhìn cũng biết là đoạn video cắt từ livestream hôm nay đang phát tán ầm ầm trên mạng. Chuyện này vốn không che đậy nổi nắng trời.
"Mẫu thân về sớm nha." Kỷ Miên cười mừng đón.
Kỷ Giang Hạ xoay laptop về phía Kỷ Miên, trên màn hình chính là hình ảnh nàng đang thử vai, tiêu đề vô cùng nổi bật "Sốc, người mới giá trị nhan cao đột ngột xuất hiện, Phong Nhược Uyển trắng tay buổi casting". Giọng Kỷ Giang Hạ băng sương: "Giải thích."
Kỷ Miên thu hồi vẻ ngây thơ lại, chỉ sót lại nhợt nhạt ý cười trên gương mặt xinh đẹp: "Ta từng nói ta muốn trở thành diễn viên."
Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết đồng loạt nghẹn họng trân trối. Cái gọi là nói lúc đó không phải chỉ là nói giỡn hay sao? Bọn họ hoàn toàn xem như Kỷ Miên thiên chân vô tà, cảm thấy thú vị nên mới nói muốn trở thành diễn viên, nhưng bọn họ ngàn vạn không ngờ con gái bọn họ còn đi trước bọn họ cả trăm bước. Tìm quản lý, ký hợp đồng, bước vào giới giải trí, giành vai diễn từ trong tay Phong Nhược Uyển, đạt được vai nữ thứ trong một bộ điện ảnh lớn của năm...
Là bọn họ bỏ qua vấn đề gì sao? Đứa con gái này sao lại khủng bố tới như vậy!!
Mộ Tuyết sắp rối đến mức hiện cả thú hình, cuống quýt: "Miên Miên, ngươi sao có thể hồ đồ như vậy! Đây là chuyện lớn, ít nhất ngươi cũng phải nói rõ ràng với bọn ta chứ!!"
Kỷ Giang Hạ thì hít một hơi rồi chậm rãi nói: "Có phải trong mắt ngươi bọn ta không xứng biết chuyện hay không?"
Kỷ Miên giật mình, chau mày: "Tất nhiên không phải như vậy. Ta chỉ muốn cho mẹ và mẫu thân một cái bất ngờ nên không vội nói thôi."
Kỷ Giang Hạ suýt chút hộc máu tại chỗ. Kính nhờ, cái bất ngờ này chắc làm hai phu phụ bọn họ nhồi máu cơ tim mất thôi!
"Rốt cục chuyện bắt đầu từ khi nào? Ngươi có biết giới giải trí là nơi thế nào không, bước vào rồi thì chính là không thể lui thân an toàn được! Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả hay không? Nếu ngươi vì nhìn thấy Chi Chi nổi bật mà cũng học theo, như vậy có đáng hay không hả?" Kỷ Giang Hạ rất không vui quở trách.
Kỷ Miên biết Kỷ Giang Hạ là đang lo lắng cho mình. Nàng rũ mắt một lát, sau đó khi ngước lên đôi mắt xanh chỉ còn kiên định và sạch sẽ, không lẫn một tia tạp chất.
"Mẫu thân, ta thừa nhận, có lẽ mấy ngày qua ta đã khiến hai người hiểu lầm ta là kiểu người ngô nghê chưa thấu sự đời. Nhưng thật ra những việc ta đang làm, ta đều rất rõ ràng, và ta hoàn toàn có đủ gánh vác với sự lựa chọn của mình! Bất kể là gì, ta cũng sẽ không liên lụy hai người, càng sẽ không để bản thân mình thiệt thòi. Kỷ Miên ta có thể phát thệ!"
Kỷ Giang Hạ lẫn Mộ Tuyết kinh ngạc. Không lẽ, thời gian qua bọn họ thật sự nhận định lầm về Kỷ Miên rồi sao, đứa con gái này của họ không phải chỉ đơn giản là cô bé chạy ra từ sơn thôn?
Kỷ Giang Hạ hít sâu một hơi: "Thế ngươi nói ta nghe, ngươi định làm gì tiếp theo?"
Kỷ Miên chậm rãi ngồi xuống, sờ cằm phân tích: "Có được vai diễn chỉ là bước đầu. Tất nhiên có thể debut trong một bộ phim điện ảnh lớn, nhân khí con người sẽ nâng lên cao, bất quá điều kiện tiên quyết ta phải diễn tốt vai diễn này. Bên cạnh đó Lý Nhị là quản lý tài năng thế nào chắc mẫu thân đã rất rõ ràng, nàng sở dĩ rơi vào bước đường như vậy cũng là con bạch nhãn lang Tô Manh. Ta đương nhiên phải chuẩn bị trước tinh thần trong đoàn phim bị nữ chính Tô Manh sẽ làm khó dễ. Cộng thêm ta vừa hớt tay trên vai diễn của Phong Nhược Uyển, nàng ta nhìn ta cũng sẽ không thuận mắt nổi. Nói tóm lại, tình hình của ta hiện tại là nguy nan tứ bề. Bất quá..."
Kỷ Giang Hạ vô thức bật thốt: "Bất quá cái gì?"
"Bất quá, có tính khiêu chiến như thế mới thú vị nha!" Kỷ Miên cười đến quá phận.
Mộ Tuyết cảm thấy sống lưng từng đợt phát lạnh, bám vào tay lão công lau mồ hôi. Nàng đã sai rồi, nàng vẫn luôn tưởng tính khí Kỷ Miên là giống mình, một con tiểu bạch thỏ nhu thuận an phận, nhưng nghe những lời Kỷ Miên vừa nói, chính là đặc trưng của tộc nhân ăn thịt ngông cuồng và hiếu thắng! Đây rõ ràng là chân truyền lúc trẻ của Kỷ Giang Hạ!
Kỷ Giang Hạ cũng bị dọa đến ngây người: "Ngươi... rốt cục là bắt đầu từ khi nào..."
"Bắt đầu từ khi nào mà nghĩ đến chuyện gia nhập giới giải trí ấy à? Hẳn là hai năm trước đi. Mẫu thân, ngươi yên tâm, ta đã nói rồi, bất luận ta làm gì với ngươi và mẹ cũng sẽ không phải là ác ý. Ta chỉ đang đơn thuần vì sở thích bản thân mà làm thôi." Và hơn cả là để vả mặt con thằn lằn lửa nào đó.
Kỷ Giang Hạ đơn giản là không còn lời nào nói nổi nữa, hung hăng nhéo mi tâm mình: "Ngươi, ngươi để ta bình tĩnh một chút đã."
Kỷ Miên nhún vai: "Nếu vậy ta về phòng đọc kịch bản một lát đây."
Sau khi Kỷ Miên về phòng rồi, Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết nhìn nhau tràn đầy bất đắc dĩ, bọn họ cứ nghĩ đứa con gái này của họ đơn giản và yếu ớt, nhưng không ngờ lại lầm to như vậy, nàng rõ ràng chỉ là đang giấu giếm chưa muốn thể hiện hết trước mặt họ mà thôi.
...
Buổi chiều Mộ Bạch Chi về nhà, huyên náo một trận rất lớn, đại khái là chỉ trích Kỷ Miên sao có thể hồ đồ tiến vào giới giải trí như vậy. Còn kéo Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết, nói đủ thứ lời muốn ép Kỷ Miên bỏ vai diễn.
Kỷ Miên đứng dựa người vào tường, lười biếng vuốt tóc: "Tại sao tỷ tỷ có thể trở thành diễn viên mà ta thì không thể nhỉ? Không phải ta từng nói ta cũng sẽ trở thành diễn viên hay sao?"
Mộ Bạch Chi thật sự giận đến rung người, trong lòng điên cuồng khinh bỉ, một cái giày rách bốc mùi như ngươi mà xứng để so với ta hay sao?? Nhưng bề ngoài thì lại tỏ vẻ yếu đuối đau khổ: "Miên Miên, vũng nước đục giải trí không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu! Ngươi tội gì chỉ vì ghen tỵ với ta mà làm ra những chuyện như thế, có đáng hay không chứ?"
"Thật có lỗi, ta chưa từng thấy ghen tị với tỷ tỷ đâu. Đừng nói như đúng rồi." Kỷ Miên triệt để lột lớp da mặt, cười nhạt phản bác.
Mộ Bạch Chi kinh hoảng, không ngờ con khốn này trong một đêm gan lại biến lớn như thế. Nàng ta vội vàng kéo tay Kỷ Giang Hạ, nức nở: "Mẫu thân ngươi mau nói một lời đi, không thể để muội muội ngu xuẩn hồ đồ như vậy đâu!"
Kỷ Giang Hạ chỉ có thể lắc đầu cười khổ: "Miên Miên dù nói thế nào cũng là người đã trưởng thành, nàng có quyết định riêng của mình, chúng ta ai có thể cản đây."
Mộ Bạch Chi lập tức tái mặt, để Kỷ Giang Hạ nói như vậy chứng tỏ đã ngầm cho phép Kỷ Miên rồi. Không xong, với nhan sắc của con khốn này bước vào giới giải trí không phải là quả bom hạng nặng hay sao, càng không nói mới buổi sáng nay còn có thể đè bẹp cả đối thủ của Tô Ảnh hậu- Phong Nhược Uyển để giành vai diễn. Linh cảm của Mộ Bạch Chi đã luôn đúng, nếu để con tiện nhân này trót lọt debut, thì ngày tháng sau này sẽ không thể kiềm chế nổi.
Đáng hận! Mộ Bạch Chi hoàn toàn không cam lòng, nàng ta mất hai năm để tìm kiếm được chỗ đứng trong giới, nhưng vì không có gia thế vẫn luôn chạy theo đuôi Tô Manh nịnh nọt, may mắn lắm mới được bố thí một vai nữ thứ có chút đất diễn. Thế mà Kỷ Miên vừa bước vào đã dễ như trở bàn tay lấy được vai đóng cp với Sơ Mục Kỳ.
Sơ Mục Kỳ hot thế nào thì đâu cần bàn cãi, có được vai diễn này debut thì chính là bước mở đầu hoàn hảo cho mọi minh tinh!
Mộ Bạch Chi làm sao cam lòng chứ, nàng ta cũng từng casting vai A Kiều nhưng chưa diễn xong cảnh thứ nhất đã bị đạo diễn loại tức khắc rồi, mặt mũi đúng là mất hết. Nếu không chạy theo chân Tô Manh chắc cũng không có vai nữ thứ của [Phù Hoa]. Vậy mà tiện nhân này lại dám!!
...
******
P/s: Nếu yêu thích và muốn ủng hộ Mặc, hãy làm mai mối cho Mặc đi, Mặc muốn có bồ qué:>
Nếu không thì vote để an ủi một cún độc thân bệnh tật này nhé:>