Kỷ Miên đứng hóng hớt. Ha ha, được rồi, con giời này đến chết vẫn rất mạnh miệng. Không hổ chân truyền nóng tính như lửa của tộc lửng mật.
Người ngoài không biết nhưng Kỷ Miên biết, Sơ Mục Kỳ giống mẹ là khổng tước nhưng cha của Sơ Mục Kỳ là một con lửng mật. Mà chọc giận một con sư tử cũng không đáng sợ bằng chọc giận một con lửng mật, người ta có câu đắc tội quân tử cũng đừng đắc tội tiểu nhân là vì thế.
Chỉ đáng thương cho quản lý của Sơ Mục Kỳ, quanh năm chùi đít không sạch tay.
Công ty giải trí Thiên Kiêu tất nhiên tầm ảnh hưởng không cần bàn cãi trong giới, nhưng bên cạnh đó cũng không thể thiếu công ty giải trí Thịnh Đức, một lò xuất Ảnh hậu nổi danh. Không có gì lấy làm lạ, Thịnh Đức thường tuyển chọn nghệ sĩ thuộc phái yếu bồi dưỡng, và đường phát triển đều theo một khuôn mẫu Ảnh hậu đổ ra. Thành công vang dội gần nhất chính là Ảnh hậu Tố Manh vừa thắng lớn tại giải Đại Mã ba tháng trước, xứng danh con hắc mã mới của làng giải trí.
Bất quá, quan hệ giữa Thiên Kiêu và Thịnh Đức lại không quá tốt đẹp. Cả hai nhà hằng năm đều kéo nhau ra huyết chiến trên trang mạng lớn nhỏ, cáo buộc lẫn nhau đào góc tường, hớt tay trên kịch bản, giành đất diễn các kiểu, tranh đấu giữa nghệ sĩ và các kim bài người đại diện từ hai công ty cũng tùy thời bùng nổ. Vừa hay ở Đế đô trụ sở Thịnh Đức ở quận Nam Hoa, còn Thiên Kiêu là quận Bắc Thùy, giới giải trí liền có một câu: Bắc-Nam triều chưa từng giao hảo.
Scandal lần này của Sơ Mục Kỳ thật sự là quá lớn, lại dính líu tới gà nhà Thịnh Đức, tân tiểu hoa đán Tần Tiểu Lộ. Tất nhiên đám phóng viên dựa vào scandal kiếm cơm sẽ không bỏ qua một cơ hội nào moi móc thông tin. Sau phát ngôn ngông cuồng của Sơ Mục Kỳ, lập tức đám đông càng vồ vập hơn.
"Sơ Mục Kỳ, nhân phẩm ngươi như vậy, năm ngoái còn phát ngôn muốn dấn thân quốc tế, có phải muốn làm xấu mặt cả nền giải trí nước N?"
"Sơ tiểu thư, có phải ngươi thật sự đến chết không hối cãi không?"
"Sơ tiểu thư, ngươi phát ngôn xúc phạm Omega như vậy, lúc trước ở nước ngoài không lẽ đều không tuân thủ luật pháp bảo hộ Omega sao?"
Fan hâm mộ của Sơ Mục Kỳ tức thì vì thần tượng mà nổi nóng.
"Con chó điên này, ngươi nói cái gì chứ?! Sơ nữ thần nhà ta nóng tính thẳng thắn, hơn nữa đoàn phim còn chưa thừa nhận chính thức, đừng có mà úp bô cứt lên đầu nữ thần bọn ta!!"
"Cút con mịa Thịnh Đức đi!! Đều là một lũ hám fame rẻ tiền, đu bám theo nữ thần chúng ta để kiếm độ hot!! Ta phi!!"
"Bọn chó săn các ngươi, giữ mồm miệng cho sạch sẽ, nữ thần bọn ta không phải là người bọn ngươi hất nước bẩn được!! Có bằng chứng thì giỏi mà họp báo, đừng có ở đây thả rắm thúi nhà ngươi!!"
Một tên phóng viên lập tức gào lên: "Lời bọn ta nói là sự thật!! Nữ thần cái gì chứ!! Cũng chỉ là loại cặn bã không biết tôn trọng Omega, lại còn lợi dụng sàm sỡ!! Đây rõ ràng là vấn đề nhân phẩm!!"
Fan hâm mộ Sơ Mục Kỳ từ lâu đã mệnh danh sức chiến đấu không thua thiệt ai, lập tức tiến hành phản bác, thậm chí đã xảy ra xô xát bạo lực. Bảo an của Tinh Thần đều khóc không ra nước mắt. Hôm nay bọn họ đã dính phải cái vận cứt chó gì, người ta đón tiếp minh tinh thì nở mày nở mặt, bọn họ thì lại phải dấn thân vào huyết chiến, can ngăn phóng viên và fan hâm mộ ẩu đả. Có người bị cho ăn mấy quả đấm, mắt đều hoa lên.
Người đi đường tụ tập quay video càng lúc càng đông, trước tràng cảnh hỗn loạn thế này, một nhà Kỷ Giang Hạ liền biết việc mua sắm coi như ngâm nước nóng.
Mộ Tuyết nhát gan sợ hãi bám vào nữ nhi vào lão công, nuốt nước bọt: "Hay là chúng ta đến trung tâm mua sắm khác đi!"
Kỷ Giang Hạ gật đầu: "Được rồi, các ngươi theo ta đến hầm lấy xe đi, nơi này không an toàn!"
Mộ Tuyết gật đầu lia lịa, lôi kéo Kỷ Miên vội cất bước, Kỷ Giang Hạ chậm hơn nửa nhịp ở sau bọc hậu cho hai người, tránh bị đám đông ẩu đả va phải.
Sắp đến gần chỗ ngoặt Kỷ Miên quay đầu lại nhìn một chút, vừa hay lại bắt phải cặp kính râm bản to của Sơ Mục Kỳ đang dõi theo. Có phần hơi giật mình, nhưng nàng biết bản thân đã bị đối phương nhận ra, cũng không trốn tránh, nhoẻn miệng cười hữu hảo, cố tỏ ra mình thật thiện lành chứ không hề cười trên nỗi đau người khác.
Bất quá thu vào trong mắt Sơ Mục Kỳ, thiếu nữ tóc trắng xám cao ráo kia nổi bật dị thường giữa đám đông, quay người tặng cho nàng nụ cười hững hờ lại đểu giả. Thoáng một chốc kinh sợ, trong lòng lại dâng lên giận dữ. Đối phương thế mà xuất hiện ở đây!!
Sơ Mục Kì sau lớp khẩu trang cơ hồ cắn răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: "Tra-nữ!"
...
Bên kia Kỷ Giang Hạ thúc giục Kỷ Miên và Mộ Tuyết mau chóng đi. Sau khi lái xe rời khỏi đó, bên lỗ tai mới thanh tịnh. Lúc dừng ở một đèn đỏ, bất chợt Kỷ Miên nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của Kỷ Giang Hạ. Mộ Tuyết ngồi phía sau ôm cánh tay Kỷ Miên cũng nghe thấy, dè dặt nói: "Lão công... cái đó chuyện của Thịnh Đức..."
"Đừng nói nữa, ta đã rời khỏi đó lâu rồi, cùng chúng ta không liên quan." Kỷ Giang Hạ cắt ngang.
Mộ Tuyệt ủy khuất mím môi. Quay kính chiếu hậu trên nóc xe, thấy lão bà ủy khuất, Kỷ Giang Hạ lại vội vàng dỗ dành: "Ta biết ngươi định nói gì, nhưng chúng ta không còn liên quan gì đến Thịnh Đức nữa, cho nên nghe được những bát nháo đó cứ bỏ ngoài tai đi. Ngoan, đừng nghĩ nhiều."
Mộ Tuyết lúc này mới gật đầu.
Bên cạnh Kỷ Miên lại sờ cằm suy tư. Nếu nhớ không lầm đổng sự trưởng của Thịnh Đức cũng là báo tuyết thì phải.
Vốn ban đầu Kỷ Giang Hạ định đi mua cho Kỷ Miên những món đồ tốt nhất, dù tiêu sạch sổ tiết kiệm cũng không sao, chủ yếu nàng cảm thấy bản thân phải bù đắp cho Kỷ Miên thì mới nguôi ngoai. Bất quá, việc đến Tinh Thần đã ngâm nước nóng, mà Kỷ Miên cũng dè dặt nói những thứ mình muốn từ quần áo đến đồ dùng cá nhân đều là những vật phẩm bình dân. Kỷ Giang Hạ hơi kinh ngạc, Kỷ Miên nhỏ giọng nói: "Ta chính là muốn những cái đó được rồi. Đắt tiền quá ta sợ mình vụng về sẽ làm hỏng."
Mộ Tuyết và Kỷ Giang Hạ lúc này mới ngớ ra. Các nàng đã quá quen việc mua sắm đồ hiệu đắt tiền, trang sức và những túi xách limited cho Mộ Bạch Chi, thế mà lại quên Kỷ Miên không giống Mộ Bạch Chi, Kỷ Miên chỉ là một cô bé thôn quê không phải diễn viên, khao khát cũng đơn thuần và thực tế, những thứ quý giá đó với nàng đều không có ý nghĩa gì.
Mộ Tuyết sờ tóc Kỷ Miên, tâm tình phức tạp cũng không biết nói sao cho hết.
Trong khi đi mua sắm ở trung tâm mua sắm OneNight, Kỷ Giang Hạ hỏi: "Miên Miên, ngươi có dùng điện thoại không?"
"Có. Nhưng trên đường đến đây, đã bị mất." Kỷ Miên thành thật.
Mộ Tuyết tức thì kéo Kỷ Miên vào một cửa hàng điện thoại: "Có điện thoại mới tiện liên lạc biết không, đến, mẹ mua cho ngươi một cái."
Kỷ Miên không từ chối.
Mua sắm vật dùng đều mất cả ngày, cả ba nghỉ mệt ở quán ăn trong trung tâm thương mại luôn, là một quán ăn gia đình thập phần ấm cúng, bên trong có trang trí một khu vườn hoa đào giả, mô hình hươu sao sống động như thật. Tại đây Kỷ Giang Hạ nhờ nhân viên phục vụ chụp ảnh cho ba người. Lập tức vào tài khoản cá nhân đổi ảnh đại diện lẫn ảnh nền điện thoại.
Lúc này ở đoàn phim [Phù Hoa], trong phòng nghỉ, Mộ Bạch Chi ngồi thảnh thơi trên ghế sau khi đã quay xong một cảnh, nàng ta để trợ lý ân cần rót nước đấm bóp bên cạnh.
Ting!
Điện thoại có thông báo, Mộ Bạch Chi nổi giận nhìn chằm chằm bức ảnh vừa xuất hiện trên tài khoản cá nhân của Kỷ Giang Hạ. Một bức ảnh gia đình, trong đó hai đầu báo tuyết ngồi cùng một con thỏ, Kỷ Miên ngồi giữa hai phu phụ, cả ba chụm đầu vào nhau thập phần ấm áp. Đáng giận chính là Kỷ Miên dù không son phấn chỉ để mặt mộc, nụ cười ngượng ngùng không hở răng, thế nhưng lại xinh đẹp đến quá phận, sâu trong đôi mắt xanh lam ngọc là câu hồn người khác, tóc trắng xám thả nhẹ, ngũ quan bừng sáng tựa phù dung.
Trợ lý vốn đang bóp vai cho Mộ Bạch Chi, vừa hay nhìn thấy được, than khẽ: "Thật xinh đẹp a!"
Mộ Bạch Chi tức thì nổi giận đứng dậy xoay người vung tay.
Chát!
Trợ lý ngơ ngác bụm lấy bên mặt bị đánh của mình, muốn khóc nhưng gắng gượng nhịn lại, lấy lòng gọi: "Chi Chi tỷ..."
Mộ Bạch Chi bình thường thanh thuần ôn nhu là thế, bất quá khi nổi nóng thì lại rất thích đánh người, đây là chuyện chỉ trợ lý và quản lý mới biết được, tiểu trợ lý cũng không phải lần đầu nếm trái đắng, bất quá lại không hiểu mình vừa làm gì đắc tội Mộ Bạch Chi.
Mộ Bạch Chi gằn từng chữ: "Tiện nhân, ngươi là cái thá gì mà dám nhìn vào điện thoại của ta! Muốn bị sa thải phải không?!"
Tiểu trợ lý lập tức sợ hãi, vội vàng nói: "Không, không có... Ta, ta là khen Chi Chi tỷ xinh đẹp! Đúng, Chi Chi tỷ thập phần xinh đẹp đâu!! Ta tuyệt đối không có nhìn vào điện thoại của Chi Chi tỷ!"
Lúc này tâm trạng Mộ Bạch Chi mới khá hơn, nhìn chăm chú vào tấm ảnh gia đình kia, nhếch môi cười nhạo. Con nào cũng là con, thế mà bao năm nay Kỷ Giang Hạ ít khi dùng ảnh chân thân để làm avatar nay lại dùng ảnh gia đình! Thật ghê tởm, tiện nhân kia vừa về nhà chưa tròn ngày đã có thể làm đến mức như vậy, thật là muốn ra oai phủ đầu chủ nhà!!
...
Bên đây Mộ Tuyết sau khi mua điện thoại liền phấn khởi muốn dạy Kỷ Miên cách dùng điện thoại, và còn tạo tài khoản cá nhân.
Hết cách, Kỷ Miên đành nói khẽ: "Cái này, ta có tài khoản rồi."
Kỷ Giang Hạ ngẩn ra, Mộ Tuyết cũng ngẩn ra.
Kỷ Miên dùng điện thoại mới, đăng nhập vào tài khoản cá nhân, dùng mã quét để hai mẹ tiện kết bạn. Thấy thao tác Kỷ Miên thành thục như vậy, cũng không quá giống kiểu nhà quê nơi đất đá chim ị không ra phân. Kỷ Giang Hạ rất nhanh bình tĩnh, dù sao Chính phủ gần đây phát triển nông thôn, không thể dùng cách nhìn quá khứ để phán xét, đó là lẽ thường.
Mộ Tuyết thì thập phần phấn khởi, cảm giác Kỷ Miên như vậy trái lại không quá xa cách.
Ảnh đại diện của Kỷ Miên là một hình dán chibi báo tuyết rất khả ái, ID là "Miên Miên".
Sau khi kết bạn, Mộ Tuyết lẩm bẩm dòng chữ kí cạnh bên tài khoản của Kỷ Miên: "Tán ô nửa đời phong lưu. Hôm nay có rượu hôm nay say."
Cái này... Không phải quá văn nghệ có học thức rồi đi?
Kỷ Miên vội giải thích: "Khụ, đây là một bằng hữu giúp ta tạo, nàng nói tiện liên lạc."
Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết nhìn nhau.
Bất quá trong tài khoản Kỷ Miên lại vang lên.
Ting! Ting! Ting! Ting! Ting!
Âm thanh tin nhắn như ma chú, vang lên dồn dập không ngừng, khỏi nghĩ cũng biết là đang có người đang spam. Là từ điện thoại của Kỷ Miên.
Kỷ Giang Hạ nháy mắt sắc mặt chìm xuống, nói: "Miên Miên, nếu bọn người đó dám tìm ngươi làm phiền, cứ để ta ra mặt, ta tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt!"
Kỷ Miên ngây người. Mẫu thân nàng là đang nói đến thứ đồ chơi gì?
Mộ Tuyết bên cạnh rất hiểu ý lão công, vội cầm tay Kỷ Miên, con thỏ trắng lần đầu nhe răng: "Miên Miên, có phải đám sơn thôn lại muốn bắt ngươi trở về không? Đừng sợ, có bọn ta ở đây tuyệt đối không để bất kì ai bắt ngươi đi!!"
Kỷ Miên lúc này mới hiểu, lại hơi dở khóc dở cười. Nàng lắc đầu: "Không có, là một người bạn thôi. Nàng hẳn lo lắng cho ta vì một tuần qua mất điện thoại, để ta gọi cho nàng báo bình an."
Nói đoạn, âm thanh tin nhắn lại càng vang lên liên tục, thật như chủ nhân nó muốn người nhận phải rút gân lỗ tai. Khỏi nghĩ, phong cách trẻ con như thế, Kỷ Miên đã biết là ai.
...