"Nhìn kiểu này, không lẽ Sơ Mục Kỳ giở trò với Tần Tiểu Lộ thật sao? Nhưng rõ ràng scandal tình ái với Tần Tiểu Lộ trước đó không phải quả quyết phủ nhận? Giữa chừng lại giở trò?"
"Cái này khó nói! Dù sao vai diễn cp của hai người cũng quá mập mờ, góc quay hôm nọ đúng là muốn chảy cả máu mũi đấy!"
"Sự thật hôm đó ta cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ nghe Tần Tiểu Lộ hét thảm một tiếng liền chạy đi! Thật hư thế nào quả là khó hiểu!"
"Chẹp, Sơ Mục Kỳ dù sao cũng là diễn viên top tem, Tần Tiểu Lộ lại là Omega, nói chiếm tiện nghi cũng chẳng biết ai chiếm của ai!"
...
Mộ Bạch Chi chủ động sải bước tiến đến chỗ Tần Tiểu Lộ, đầy mặt quan tâm: "Tần sư muội vẫn khỏe chứ?"
Tần Tiểu Lộ suy yếu: "Cảm ơn sư tỷ quan tâm, ta còn tốt đâu, vẫn không nên chậm trễ tiến độ đoàn phim."
Mộ Bạch Chi xuất đạo sớm hơn Tần Tiểu Lộ nên có thể xem là sư tỷ, cả hai cùng là gà nhà Thịnh Đức, tài nguyên tương đương nhau và phương thức phát triển có phần tương tự, khó tránh khỏi xung đột lợi ích. Nội tình thì chỉ có kẻ trong chăn mới biết có rệp, còn bề ngoài cả hai vẫn một dạng nghệ sĩ cùng công ty mà lẫn nhau quan tâm.
Diễn viên a, không phải chỉ diễn trên phim là đủ.
Mới đầu Kỷ Miên định đi theo Mộ Bạch Chi, nhưng sau đó tự thấy đi theo cũng vô nghĩa, thực tế nàng đã hơn một tháng không bước vào phim trường, chuyện thiếu vắng máy quay và không khí làm phim khiến nàng thấy trống trải quá đỗi, bèn tìm cớ đến đây giải tỏa tâm tình. Trà xanh gì đó, bỏ qua đi.
Đoàn phim lục tục đông người, tất nhiên người vây quanh quan tâm Tần Tiểu Lộ cũng dần đông hơn, ai ai cũng an ủi Tần Tiểu Lộ, nói bóng nói gió bất mãn với tác phong ngông cuồng thiếu chuyên nghiệp của Sơ Mục Kỳ. Bất quá, không ai dám nói thẳng ra miệng, suy cho cùng đắc tội công ty Thiên Kiêu thì không tốt, mà đắc tội hậu đài của Sơ Mục Kỳ cũng không ổn.
Lúc này từ xa vừa hay bóng dáng Tống Phát xuất hiện, Tống Phát xuất hiện nghĩa là gì, nghĩa là Sơ Mục Kỳ đến rồi. Nhất thời không khí đang náo nhiệt của đoàn phim càng thêm bát quái. Đương sự đều sắp có mặt đủ, không biết sẽ diễn ra cảnh tượng hấp dẫn gì đây.
Trái lại với mong đợi xem kịch vui, Sơ Mục Kỳ đến nơi mặc khoác áo khoác Punk bụi bặm, quần bò rách nghệ thuật, ngồi xuống ghế nghỉ liền bắt chéo chân, đung đưa đôi giày thể thao limited trắng tinh. Vẻ mặt nhàm chán không thèm bắt chuyện với ai. Tống Phát đi theo thì đang thấp giọng khuyên nhủ gì đó. Cuối cùng Sơ Mục Kỳ nổi cáu cắt ngang: "Được rồi, được rồi. Đều đầy lỗ tai!"
Tống Phát rưng rưng nước mắt. Hắn còn chưa có con gái, nhưng hơi sức chăm lo cho Sơ Mục Kỳ đủ để hắn sinh thêm mười đứa con gái rồi! Đúng là tạo nghiệt lớn a.
Sơ Mục Kỳ bực bội lấy điện thoại ra, đăng nhập vào game chơi. Lúc này Tống Phát mới an tâm chút đỉnh, ít nhất gia hỏa chơi game sẽ không chủ động đi tìm scandal tiếp, hắn có thể tranh thủ đi thương lượng với đạo diễn một chút.
Đoàn làm phim thấy vậy ai cũng lo việc của mình. Bất quá thi thoảng vẫn sẽ quan sát Sơ Mục Kỳ và Tần Tiểu Lộ.
Lúc này Mộ Bạch Chi lại đang ngồi cùng chiến tuyến với Tần Tiểu Lộ, liếc nhìn Kỷ Miên đang đứng phía sau, thản nhiên ra lệnh: "Đi mua cho ta chai nước khoáng."
Kỷ Miên hơi ngẩn người. Mộ Bạch Chi thấp giọng trách mắng: "Nói ngươi, không nghe sao?"
Trợ lý của Mộ Bạch Chi thì đinh ninh nữ nhân đeo khẩu trang Mộ Bạch Chi mang đến là chân chạy vặt, nên rất sẵng giọng giáo huấn: "Chi Chi tỷ nói ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy? Nhanh đi mua nước khoáng cho Chi Chi tỷ! Đứng ngây ra đó làm gì? Ngu xuẩn!"
Kỷ Miên cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc Mộ Bạch Chi một cái rồi xoay lưng đi thật.
Mộ Bạch Chi ngồi thẳng lưng cười lạnh. Trước mặt hai phu phụ ở nhà sẽ khác, đến dưới mắt nàng ta rồi thì a miêu a cẩu gì cũng phải cúi đầu nghe lời!
Kỷ Miên đến quầy bán nước tự động, trong lúc quét mã tính tiền, điện thoại "ting" một tiếng.
Con giời: [Ta vừa đến đoàn phim. Con mịa nó, ai cũng nhìn ta như nhìn tội phạm biến thái! Tra nữ, ngươi mau đến đây cắn chết lũ chúng nó cho ta! Tức chết ta rồi!]
Kỷ Miên nghĩ ngợi bèn gõ tin nhắn trả lời.
Tra nữ: [Ngươi muốn ai chết trước?]
Con giời: [Còn ai ngoài trà xanh Tần Tiểu Lộ đáng ghét kia... Không đúng, ngươi nói vậy là ý gì?]
Kỷ Miên lười nhắn tin, trực tiếp dùng camera chụp ảnh kẻ đang ngồi đằng xa, sau đó gửi đi.
Sơ Mục Kỳ ấn vào tấm ảnh vừa được gửi trong khung chat, giật thót nhận ra chính là ảnh bản thân hiện tại đang ngồi trên ghế bấm điện thoại. Lập tức Sơ Mục Kỳ ngóc đầu dáo dác nhìn chung quanh. Thầm chửi một tiếng, tra nữ kia cư nhiên đang ở phim trường!!
Đột nhiên Sơ Mục Kỳ như phát điên nhìn đông nhìn tây, người xung quanh liền thầm nghĩ, đến rồi, xem ra huyết chiến sắp bùng nổ thật rồi. Gà nhà Thịnh Đức và Thiên Kiêu cắn nhau không phải tầm thường đâu. Tần Tiểu Lộ đang được vây quanh cũng khẩn trương.
Tuy nhiên không tìm được đầu tóc trắng xám nổi bật quen thuộc, Sơ Mục Kỳ liền vội vàng gõ tin nhắn.
Con giời: [ĐỆT???]
Con giời: [Ngươi đang ở phim trường, ngươi lăn ra đây ngay cho gia!!]
Tra nữ: [Kính nhờ, hôm nay ta chỉ đến chơi thôi. Với cả, lão tử hôm nay ngụy trang rồi, đừng hòng tìm thấy ha ha.]
Con giời: [Con bà nó! Lần đầu đến thăm ban ta mà ngươi lại chọn cách này??]
Tra nữ: [Ai nói ta đến thăm ban ngươi?]
Con giời: [...Tra nữ, ngươi quá tuyệt tình rồi!]
Kỷ Miên nhìn dòng tin nhắn nghĩ ngợi, kể ra gia hỏa này cũng quá đáng thương, các nàng quen biết đã lâu, giao tình không tệ, nhưng nàng lại chưa một lần thăm ban đối phương. Nhưng biết làm sao được, gia hỏa này đi đến phim trường nào cũng dễ dàng bái vào thân một đống scandal, quá không đáng tin, nàng bất luận xuất đạo hay chưa đi theo cũng sẽ kiếm thêm nhiệt tình quần chúng ăn dưa ném đá!
Điện thoại rung lên, Sơ Mục Kỳ rất không nể mặt gọi, Kỷ Miên đỡ trán, biết ngay là con giời này sẽ không an phận. Trực tiếp bấm tắt, gõ xuống tin nhắn: [Bây giờ không tiện, lát nữa ngươi quay xong, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.]
Sơ Mục Kỳ nhận được đảm bảo của đối phương, nhất thời xuân phong phới phới, cục tức anh ách mấy ngày nay cũng tiêu tan không dấu vết, vô cùng hăng hái đứng dậy đi tìm chuyên viên trang điểm.
"Tô tỷ!" Trông thấy Sơ Mục Kỳ đột nhiên đi đến gọi mình, chuyên viên trang điểm họ Tô đều sợ phát khiếp, bắt đầu đảo mắt nghĩ mình đã đắc tội gia hỏa này chưa. Biết làm sao được, Sơ Mục Kỳ tính khí quá khó hầu hạ, thông thường trong đoàn làm phim trừ lúc quay phim sẽ chuyên nghiệp, hầu hết đều là tác phong khiến người ta giận sôi gan.
Tô tỷ cười lấy lòng: "Mục Kỳ đến sớm a, làm sao vậy?"
Sơ Mục Kỳ hất cằm: "Làm phiền trang điểm trước cho ta đi, chỉnh chu một chút."
Tô tỷ như nhìn thấy quỷ.
Đoàn làm phim chú ý động tĩnh cũng sợ ngây người. Sơ Mục Kỳ cư nhiên sẽ chủ động hợp tác? Thấy quỷ thật rồi!
Nhưng sau đó càng đáng sợ hơn, Sơ Mục Kỳ lôi ra kịch bản không biết phủ bụi bặm bao nhiêu lớp, ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Hôm nay khí tượng có báo bão không? Cái đồ chơi gì đang diễn ra vậy? Hôm nay Sơ Mục Kỳ cắn lộn thuốc sao, hay tiền bối chuyên nghiệp nào nhập hồn vào? Con mịa nó, sẽ không cẩu huyết vậy đi!
Đoàn làm phim đều bị hù dọa đến ngây người. Tô tỷ thì vội vàng mở đồ trang điểm, bắt đầu trang điểm cho Sơ Mục Kỳ.
Mộ Bạch Chi dù rằng đóng chung với Sơ Mục Kỳ cũng được hai bộ phim, nhưng tác phong của vị đại tiểu thư này thì không cần bàn cãi, căn bản không dễ sống chung. Lần đầu tiên chứng kiến được cảnh tượng mang tính lịch sử như vậy, không khỏi bật thốt: "Sơ Mục Kỳ kia, hôm nay bị cái gì vậy?"
Tần Tiểu Lộ ngồi cạnh bên sắc mặt suy yếu nhưng lại nở nụ cười lạnh, quản lý của nàng ta cũng mỉa mai: "Chiêu trò tẩy trắng mới thôi, có gì lấy làm lạ. Danh tiếng nát như vậy hôm nay còn muốn diễn vai chuyên nghiệp, biến khéo thành vụng, chỉ khiến người ta thêm chán ghét!"
Lúc này quần chúng bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là biết không thể ngông cuồng nên muốn diễn vai chuyên nghiệp, không ngờ Sơ đại tiểu thư coi trời bằng vung cũng sẽ có bước đường hôm nay, lại còn tưởng sẽ tâm cao khí ngạo lắm cơ chứ.
Kỷ Miên đem chai nước trở về, cũng nghe được xì xầm bàn tán không hay về Sơ Mục Kỳ, đám người này vốn dĩ là vậy, chỉ cần có cơ hội bỏ đá xuống giếng liền sẽ không nể mặt mũi ai.
Đưa chai nước cho Mộ Bạch Chi, nàng ta một bộ cao cao tại thượng đón lấy, một tiếng cảm ơn cũng không nói. Bất quá, Mộ Bạch Chi vặn nắp chai nước không được, ghét bỏ đưa cho trợ lý, trợ lý vặn một hồi cũng không mở được, liền nổi giận hướng Kỷ Miên: "Ngươi làm cái trò gì vậy hả?"
Kỷ Miên: "..."
Đón lấy chai nước từ tay trợ lý, vặn nhẹ, Kỷ Miên cơ hồ không tốn sức đã mở ra được. Thật là vô tội, mấy vị bánh bèo này!
Trợ lý quyết không nhận bản thân khí lực cặn bã, tiếp tục bê nước bẩn đổ lên trên đầu Kỷ Miên: "Ngươi rảnh rỗi quá phải không? Vặn chắc chai nước làm khó bọn ta?! Phản rồi?"
Kỷ Miên đỡ trán, thà rằng đánh nhau với hổ cũng không nên tranh chấp với một bầy linh cẩu ngu xuẩn.
Vừa hay đạo diễn tới đúng giờ, tất cả liền bị dời đi chú ý. Sắc mặt đạo diễn hôm nay cũng không quá tốt, dù sao scandal sàm sỡ ngay dưới máy quay của ông ta, thật sự người ta cũng sẽ nói ra nói vào. Đạo diễn [Phù Hoa] là Trương Hồng Thạch trước giờ danh tiếng không tệ nay cũng không tránh khỏi bị dính líu, nhà đầu tư bên kia đánh tiếng gọi điện thoại vào tối qua.
Tống Phát tiến đến, lấy lòng gọi: "Trương đạo diễn!"
Trương Hồng Thạch nhướn mày nhìn Tống Phát, cũng không nổi giận, Trương Hồng Thạch biết gia hỏa nào đó lên cơn thì mười cái Tống Phát cũng không kéo về được, nên ông ta không muốn trút giận lên người vô tội, chỉ chán chường nói: "Tống quản lý đấy à, đến xin nghỉ cho Mục Kỳ?"
Tống Phát cười đến thân thiết: "Không, không. Sao có thể làm chậm trễ tiến độ được. Mục Kỳ rất hiểu chuyện, hôm nay còn đến sớm hơn thường ngày đâu!"
Trương đạo diễn ngạc nhiên.
...