Bề ngoài người ta cứ tưởng Trầm Trí Bạch cực kì quan tâm gà dưới trướng, đặc biệt là vị Ảnh hậu đang hot đến tím bầm này, cơ hồ nâng trên bàn tay như viên ngọc. Bất quá đó chỉ là cái vỏ mà thôi. Có lão bản nương làm chỗ dựa, thân là quản lý thì Trầm Trí Bạch cũng không đặt mặt mũi của một nghệ sĩ tầm thường- Tô Manh vào trong mắt, thích nặng lời hay mắng nhiếc là tùy tâm tình. Đương nhiên vì hắn nghiễm nhiên xem mình là lão bản Thịnh Đức, Tô Manh tài giỏi cách mấy cũng chỉ là con chó cho hắn sai bảo.
Tô Manh nhẫn nhịn xuống khó chịu, hạ giọng đáp: "Ta có thể chắc chắn, hai năm qua cô ta chưa từng bồi dưỡng thêm một ai hết, cái con mèo hoang đó ở đâu xuất hiện, ta cũng không biết!"
"Đồ ngu xuẩn!" Trầm Trí Bạch trợn mắt mắng, Tô Manh ngậm miệng không phản bác.
Trầm Trí Bạch hiện tại là quản lý của Tô Manh, trong tay hắn là vận mệnh sống chết của nàng ta, huống hồ nếu nàng ta còn muốn lăn lộn ở Thịnh Đức, không thể không quỵ lụy hắn. Vả lại, cũng là nàng ta chủ động phản Lý Nhị chạy theo hắn để xun xoe lão bản nương, thế nên càng phải nuốt xuống cục đắng chát này.
Tô Manh lựa lời một chút nói: "Dù cái tiện nhân đó có giành được vai diễn lớn đi nữa cũng chỉ là vai nữ thứ, còn là vai nữ thứ thanh lâu, chọn vai như vậy xuất đạo, cô ta sẽ bị gán cho cái danh bình hoa lẳng lơ cả đời rửa không sạch! Càng huống hồ, scandal của Sơ Mục Kỳ cũng còn chưa lặn bớt đâu, với tính cách của Sơ Mục Kỳ vốn chướng mắt cả Thịnh Đức chúng ta, để cô ta đi đóng cp với Sơ Mục Kỳ, nhất định sẽ phải bị tiểu tổ tông đó hành cho chết!"
Trầm Trí Bạch nghe thấy cũng có lý, nhưng chung quy không an tâm, Tần Tiểu Lộ dù đổ vào rất nhiều tài nguyên nhưng bây giờ đã là con cờ phế, cao tầng nhất định sẽ chọn một người khác thay thế bồi dưỡng. Vừa hay Lý Nhị lại dẫn đến một trái bom hạng nặng như vậy, khó nói trước chuyện gì.
Thấy sắc mặt Trầm Trí Bạch vẫn thâm trầm, Tô Manh liều mình bồi thêm một câu: "Không phải ngươi còn có Trầm phó tổng hay sao? Muốn quyết định sống chết của cái bình hoa đó dễ như trở bàn tay!"
Lời này không sai biệt vỗ đúng lòng hư vinh của Trầm Trí Bạch, hắn lập tức bỏ hết vướng bận, đắc ý sờ cằm: "Ha ha, cũng phải. Để ta xem hai cái tiện nhân đó vẫy vùng được bao lâu. Bằng bao nhiêu đó cũng muốn đấu với ta, đúng là tự mình tìm chết! Còn không biết thời thế bây giờ ai mới làm chủ đâu!"
"Đúng vậy!" Tô Manh phụ họa, cẩn thận rót nước bưng trà mời Trầm Trí Bạch, đây vốn dĩ không phải là việc một Ảnh hậu nên làm. Nhưng biết làm sao được nàng ta chỉ là một nghệ sĩ không ô dù, không có hậu đài, muốn chạy theo xun xoe thêm được nhiều tài nguyên thì phải trả một cái giá tương ứng.
"Ngươi tối nay đi tiếp rượu Tưởng lão bản, nhớ sửa soạn đẹp mắt một chút!" Trầm Trí Bạch sẵn giọng.
Tô Manh cắn răng không rên một tiếng. Lúc trước đi theo Lý Nhị, dù có khó khăn cách mấy Lý Nhị cũng chưa từng để nàng ta làm việc trái với nguyên tắc, dùng phương pháp an toàn và sạch sẽ nhất để Tô Manh đi lên. Còn hiện tại chỉ vừa đi theo Trầm Trí Bạch mấy bữa hắn đã lôi đầu nàng đi tiếp rượu mua vui, nhằm nâng cao mạng lưới xã giao cho hắn.
...
Vất vả cả ngày chạy tới chạy lui, Kỷ Miên cơ bản đã biết được sơ lược tình hình ở Thịnh Đức. Về cơ bản vẫn là Trầm Tú Lam hô mưa gọi gió, các vị cao tầng hơn phân nửa đều là người trong tộc linh miêu bà ta nâng đỡ vào, trở thành vây cánh cứng cáp, bao gồm cả Trầm Trí Bạch. Những cao tầng năm xưa trung thành với Kỷ gia đều bị Trầm Tú Lam tìm cách đá đít, có thể nói giang sơn Thịnh Đức đều bị bà ta một tay túm gọn.
Còn về Kỷ đổng sự trưởng Kỷ Bằng kia, là thứ phế vật không đáng nhắc đến.
Bất quá gần mười năm gần đây con đường phát triển nghệ sĩ của Thịnh Đức càng lúc càng đi xuống, toàn bộ chỉ là một công thức rặp khuôn của Ảnh hậu đổ ra, hoàn toàn không có đột phá, nếu không phải Tô Manh dưới tay Lý Nhị dẫn dắt bước đến hào quang, thật không biết đã mờ nhạt cỡ nào. Tuy nhiên bây giờ Tô Manh cũng chạy theo vây cánh của Trầm Tú Lam.
Về phần Mộ Bạch Chi, lúc đầu vào công ty Trầm Tú Lam cũng tỏ vẻ không ưa cô ta tí nào, đơn giản vì cô ta là con nuôi của Kỷ Giang Hạ, đây là chuyện chỉ song phương biết. Tuy nhiên không biết bằng cách nào Mộ Bạch Chi lại lấy lòng được Trầm Tú Lam, trong suốt hai năm bấp bênh không ngừng nhưng chí ít hiện tại đã có thể lăn lộn rất khá, có thể xem là một trong những con cờ dưới tay Trầm Tú Lam. Và giờ thì cô ta đang chạy theo Tô Manh tìm độ hot.
Kỷ Miên sờ cằm trầm tư.
"Ngươi không giống các nàng, không thể đi theo con đường nghệ thuật được." Lý Nhị lật tư liệu, lãnh đạm nói.
"Ta biết."
Quả thật gương mặt nổi bật này của Kỷ Miên nếu đi theo con đường nghệ thuật thì quá uổng phí, nàng phải đi theo hướng thương mại và danh tiếng. Tô Manh sở dĩ Lý Nhị dẫn dắt đi theo phái thực lực vì diện mạo nàng ta không đủ để đấu, còn Kỷ Miên thì khác, gương mặt này của nàng vừa là thứ vũ khí tốt nhất nhưng cũng dễ dàng là thứ phản chủ nhất. Rất dễ bị chụp cho cái danh bình hoa vô dụng, thế thì vô cùng khó trở mình.
"Ta đã liên lạc bên đoàn phim, vì cảnh quay của A Kiều đã bị đình trệ quá lâu, nên sắp tới sẽ quay chụp với cường độ rất cao để kịp ngày đóng máy. Ngươi không có vấn đề gì đi?"
"Không hề gì, Nhị tỷ cứ việc soạn lịch làm việc rồi gửi vào mail ta." Kỷ Miên tất nhiên trông mong không kịp, dù gì đây cũng là công việc đầu tiên nàng quyết tâm nghiêm túc trong đời. Lúc trước toàn sống kiểu lông bông không chủ đích, bây giờ đã khác.
"Còn một điều nữa Miên Miên, ngươi cũng biết Sơ Mục Kỳ đi?" Lý Nhị sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Sao lại có thể không biết, nàng còn đang còn cùng con công điên đó cãi nhau long trời lở đất đây. Bất quá Kỷ Miên cũng không thể nói ra, chỉ đáp: "Ân, ta biết."
"Tính khí nàng rất không tốt, trong lúc quay chụp ngươi cố gắng nhẫn nhịn một điểm, nàng vốn dĩ có thành kiến với Thịnh Đức, cho nên có khi sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt, ngươi là người mới, dù có chuyện gì xảy ra ngươi cứ một chữ 'nhịn' thì Sơ Mục Kỳ kia dù vô lý hơn cũng không thể bắt bẻ!" Lý Nhị rất chân thành khuyên nhủ.
Tính khí nóng nảy lại không nể mặt ai của Sơ Mục Kỳ ai cũng đã quá rõ ràng, huống hồ Sơ Mục Kỳ năm lần bảy lượt tuyên bố "chướng mắt hết đám gà nhà Thịnh Đức", sợ trong lúc làm việc sẽ tỏ thái độ với Kỷ Miên rất tệ, dù biết Kỷ Miên sẽ chịu ấm ức, nhưng Lý Nhị chỉ có thể khuyên nhủ để nàng hiểu chuyện mà nhẫn nhịn. Chung quy hậu đài Sơ Mục Kỳ quá cứng, ai cũng không đấu nổi.
Hai người các nàng có thể cùng Tô Manh thẳng sóng lưng đối chọi nhưng còn Sơ Mục Kỳ thì không đâu, Tần Tiểu Lộ là minh chứng rõ ràng nhất.
Kỷ Miên hơi dở khóc dở cười, hiếm có người khuyên nhủ nàng phải nhẫn nhịn con công điên đó đấy. Bất quá bề ngoài vẫn tỏ vẻ nghe lời hiểu chuyện: "Nhị tỷ ngươi yên tâm đi, dù sao bài học của Tần Tiểu Lộ còn mới mẻ như vậy, ta sao có thể ngu xuẩn đi kiếm chuyện với Sơ tiền bối được."
Đúng rồi, nàng sẽ không kiếm chuyện, nhưng nếu con công điên đó dám giở chứng thì nàng vặt trụi lông đuôi nó là được rồi!
Kỷ Miên rất vui vẻ nghĩ thầm.
...
Ở studio đang chụp ảnh tạp chí nào đó, Sơ Mục Kỳ mắt trái mắt phải thi nhau chớp giật liên tục, đến mức thợ chụp ảnh phải cứng đờ khóe môi, cố gắng lựa lời nói: "Sơ minh tinh, ngươi có thể đừng chớp mắt được không?"
Sơ Mục Kỳ thật muốn chửi thề, không phải gia đây muốn chớp mắt mà là đang có điềm xấu tìm đến có được không?
...
Sáng hôm sau Kỷ Miên lần đầu đến phim trường [Phù Hoa] với tư cách là diễn viên, Lý Nhị không yên tâm nên đã đi theo nàng. Lúc này các nàng tới còn sớm và hôm nay cũng không có cảnh quay của vai chính, nên sẽ không đụng mặt đám người Tô Manh. Tốt xấu khởi đầu như vậy sẽ rất thoải mái.
Nhưng với Lý Nhị thì lo lắng hơn nhiều, và đương nhiên mối lo của Lý Nhị chính là Sơ Mục Kỳ.
Mãi đến khi tổ đạo cụ, tổ hậu trường đều đủ người thì mới thấy Sơ Mục Kỳ lững thững đến muộn, trên người mặc một cái áo thun trắng không một hoa văn nào, bên dưới là quần jean thủng gối, cái đầu mới nhuộm hồng đất vô cùng chói lọi. Hôm nay cũng không có Tống Phát đi theo, phỏng chừng là nuôi thả rồi.
Sơ Mục Kỳ tới thì đoàn làm phim liền nổi lên chút màu sắc nhộn nhịp, dù Sơ Mục Kỳ tính khí có tệ thế nào thì vẫn là một minh tinh Alpha hót hòn họt, tất nhiên lượng fan có không ít, trong đoàn làm phim tùy tiện tìm vài trợ lý thì cũng có 4,5 người bị con công này thu phục rồi.
Sơ Mục Kỳ vừa hay liếc qua Kỷ Miên đang ngồi trang điểm, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên. Nhìn vẻ mặt dịu ngoan lại vô tội của cái tra nữ nào đó, khóe môi Sơ Mục Kỳ co giật muốn rút gân, thật không nhìn ra bộ dáng ngông cuồng ngày xưa, cái tra nữ này diễn kịch còn khá lắm đấy chứ. Xuất phát từ chuyện hờn giận Kỷ Miên bỏ đi theo Thịnh Đức, Sơ Mục Kỳ quyết định không cho nàng sắc mặt tốt.
Chỉ thấy Sơ Mục Kỳ đi ngang hừ lạnh với Kỷ Miên, ngồi xuống cái ghế dựa không xa, nói: "Trang điểm!"
"A, vâng, vâng!"
Chuyên viên trang điểm lập tức bỏ đồ trang điểm cho Kỷ Miên xuống, hớt hải xách đồ nghề qua kia trang điểm cho Sơ Mục Kỳ.
Người xung quanh dù trông thấy cũng không ai nói gì. Ai cũng biết Sơ Mục Kỳ không hợp mắt gà nhà Thịnh Đức, kể cả là con gà mới đến đi nữa thì bị chỉnh một chút cũng là bình thường mà thôi.
Kỷ Miên nhìn bộ dáng đắc ý tiểu nhân của Sơ Mục Kỳ mà vô cùng khinh thường. Dù gì nàng trang điểm cũng xong rồi, chỉ cần thay trang phục nữa là xong, thế nên không gấp gáp chờ tổ hóa trang chút nữa sẽ đem phục trang đến.
Trương đạo diễn đã sớm bị chuyện của Sơ Mục Kỳ và vai diễn A Kiều làm đau đầu mấy trận liền, tất nhiên rất mong muốn cảnh quay hôm nay trót lọt, tự mình đi đến chỗ Sơ Mục Kỳ, cười hữu hảo: "Mục Kỳ đến rồi, hôm nay sẽ diễn cùng bạn diễn mới, còn là một người mới, ngươi chịu khó một chút!"
Ý tứ: ngươi hợp tác một chút, Kỷ Miên dù gì cũng là người mới.
Sơ Mục Kỳ khoát tay: "Ta biết." Nói rồi còn hếch mặt để chuyên viên trang điểm đánh phấn.
Trương đạo diễn đã quá quen sự lớn lối này, quay sang nhìn Kỷ Miên, Kỷ Miên trang điểm xong quả nhiên mang theo phong vận mỹ miều quốc sắc thiên hương, tạo hình này rất giống như trong tưởng tượng của ông về A Kiều, rất hài lòng. Có lẽ xuất phát từ tấm lòng tiền bối, ông dặn dò: "Miên Miên là người mới, chút nữa nếu có khó khăn gì thì đi tìm ta, ta sẽ giảng giải kịch bản cho ngươi."
Kỷ Miên gật đầu: "Cảm ơn đạo diễn!"
...