Tên tiểu trợ lý nổi giận đùng đùng: "Ngươi có ý gì? Phất ra mặt mũi của Tô lão sư hay sao? Ta nhắc cho ngươi nhớ, đây là Ảnh hậu đấy, loại như ngươi xách giày còn không có tư cách đâu!"
Trầm Trí Bạch nhìn Kỷ Miên như nhìn một con ngu, còn tưởng người Lý Nhị đem đến sẽ lợi hại thế nào, một chút đạo lý dưới mái hiên cúi đầu cũng không biết, chẳng qua là loại nghé con mới sinh không sợ cọp mà thôi. Hắn châm biếm hướng về Lý Nhị: "Đầu óc của cái bình hoa nhà Lý Nhị ngươi cũng mới lạ đấy. Ta còn tưởng vừa có được vai diễn lớn, ít nhiều sẽ có IQ cao một chút."
Chung quanh cũng rất không khách khí cười nhạo. Hoàn toàn coi thường Kỷ Miên được cái mạnh miệng mà không biết rõ thời thế hiện tại. Một Lý Nhị ngu xuẩn đắc tội lão bản nương đã bị chèn ép thảm như vậy rồi, không ngờ cả cái bình hoa mới này cũng sẽ đi vào vết xe đổ cơ đấy. Có trò hay để xem.
Kỷ Miên cười nhàn nhạt: "Nói nhiều như thế làm gì. Tô tiền bối, ta thấy chuyện này hai bên ai cũng đều giữ quan điểm cá nhân cả, chẳng bằng dùng một cách công chính nhất để giải quyết thì thế nào?"
Tô Manh thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn Kỷ Miên, phảng phất loại như Kỷ Miên thì không xứng vào mắt hay là nói chuyện với nàng ta. Chỉ buông một câu: "Ý ngươi là gì?"
"Chẳng phải cái trên đó là camera an ninh hay sao? Ta tin chắc dưới góc độ thế này sẽ ghi hình được rõ lắm đấy. Chỉ cần xem video trích xuất là biết ai đúng ai sai thôi." Kỷ Miên cười híp mắt, như có như không liếc qua tên tiểu trợ lý.
Lập tức sắc mặt tên tiểu trợ lý không tốt, gào lên: "Ngươi tới nước này mà còn muốn chống chế, ta thấy ngươi đây là rõ ràng muốn gây sự làm Tô lão sư mất thời gian! Ngươi có biết một giây một phút của Tô lão sư có thể kiếm được bao nhiêu tiền hay không hả? Loại ngu như ngươi thì làm sao hiểu được kia chứ! Ta nói rồi, ngoan ngoãn quỳ xuống nhận lỗi ta cái gì cũng xem như chưa xảy ra, nhưng nếu ngươi vẫn ngoan cố như vậy ta tin chắc Trầm quản lý cũng không bỏ qua cho ngươi!"
Nói rồi tên trợ lý quay qua nhìn Trầm Trí Bạch tìm kiếm ủng hộ.
Trầm Trí Bạch cũng một dạng bề cao bối thí: "Ta thấy Tiểu Minh nói đúng đấy. Quá lãng phí thời gian, xin lỗi một câu mà khó thế cơ à, thì ra mặt mũi cũng dày quá rồi đấy."
"Chẳng qua chỉ là xem một chút camera để biết được sự thật mà thôi, không lẽ các vị đây không dám sao?" Kỷ Miên lơ đãng nói, ý cười trên môi vẫn luôn hiện hữu, hầu như từ nãy giờ vô luận bị nhục mạ thế nào cũng không làm nàng nổi giận được.
"Tô tiền bối chẳng phải vừa mới nói rất tin tưởng vào mắt nhìn người của mình sao? Nếu những lời trợ lý nói là đúng thì có gì sợ hãi mà không dám xem camera? Không lẽ các vị còn cho rằng ta thần thông quản đại đến bóp méo được ghi hình trong camera?"
Quả nhiên câu nói này đã chọc giận đám người Trầm Trí Bạch. Nếu bọn họ cứ đinh ninh Kỷ Miên gây sự mà không có bằng chứng thì cũng là nói suông, nhưng đằng này Kỷ Miên lại ngu xuẩn tự chỉ cho bọn họ bằng chứng buộc tội thì còn gì bằng. Nhân tiện mượn cớ tố cáo Lý Nhị với cao tầng, không tin không trục xuất được con khốn này khỏi công ty, Kỷ Miên lúc đó không có người dìu dắt cùng lắm chỉ là cái bình hoa để người ta cưỡi trải đường kiếm theo tài nguyên cho những nghệ sĩ khác mà thôi. Đây chính là suy nghĩ của Trầm Trí Bạch.
Vậy nên hắn sang sảng cười lạnh: "Nếu đã như vậy, bọn ta thành toàn cho ngươi vậy. Nhưng nếu trong video có bằng chứng ngươi cố tình gây sự với đồng nghiệp, thì quản lý ngươi sẽ là người chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy!"
Kỷ Miên chưa nói thì Lý Nhị đã lạnh giọng: "Nếu quả thật do bọn ta chủ động tìm phiền toái, không cần đến phiên ngươi mách lẻo, ta sẽ tự động viết đơn từ chức!"
Kỷ Miên không ngờ Lý Nhị chịu hạ vốn liếng lớn như vậy. Nàng quay lại nhìn Lý Nhị, chỉ thấy ánh mắt tin tưởng của đối phương, Kỷ Miên không khỏi dâng lên một mạt ấm áp trong lòng, người quản lý này nàng chọn không sai rồi. Nàng nghiêng người nói: "Nhị tỷ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi từ chức đâu!"
Trầm Trí Bạch chế nhạo: "Mạnh miệng gớm đấy! Đúng là chó sủa không ngại gió lớn méo mồm!"
Đám người chung quanh nườm nượp xem trò vui.
"Lần này Lý Nhị đáng thương bị cái bình hoa nhà mình hại cho thảm rồi! Ha ha, đúng là đồng đội heo!"
"Ta thấy rõ ràng là hai con heo thì có! Đắc tội với ai không đắc tội lại là Trầm quản lý, ai không biết Trầm quản lý được lão bản nương coi trọng thế nào!"
Bảo an rất nhanh chóng được điều động đến để lấy video trích xuất, tên tiểu trợ lý kia thấy chuyện đã như vậy có phần hơi cứng ngắc, một câu cũng không nói, trong khi đám người chen nhau lên trước để xem màn hình thì hắn lại có chút thụt về phía sau, sắc mặt lấm lét.
Lý Nhị cũng không phải hạng ăn chay, chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Minh sao lại không lên xác nhận xem đúng là bọn ta hại ngươi hay không? Trốn phía sau làm gì vậy?"
Tiểu Minh trừng trừng Lý Nhị.
Trầm Trí Bạch cảm thấy chuyện mơ hồ không ổn. Và quả nhiên trong màn hình là bằng chứng rõ ràng nhất không thể chối cãi.
Lý Nhị cùng Kỷ Miên từ cửa chính xuất hiện trong camera, Kỷ Miên trong màn hình dù chiều cao nhỉnh hơn Lý Nhị, chân cũng dài hơn, bất quá lại thủy chung luôn đi thụt lại nửa bước, nét mặt dịu ngoan nghe Lý Nhị giải thích gì đó. Sau đó quần chúng nổi lên ồn ào, tên Tiểu Minh xuất hiện chen vào đám đông, hắn còn hung hăng đẩy một cô gái phía trước để lao lên. Mắt thấy chỉ còn hai bước nữa là lao vào hai người Kỷ Miên mà hắn giữ nguyên tốc độ thế này, không đâm sầm mới là lạ.
Chỉ là video trong màn hình vẫn chiếu, rõ ràng chỉ trong một giây, người ta còn chưa rõ Kỷ Miên có quay đầu lại không, thì đã đưa tay kéo Lý Nhị né vào góc trái, Tiểu Minh tất nhiên mất đà tự bản thân ngã chổng vó. Động tác Kỷ Miên lúc đó quá nhanh, thậm chí có chút giống phản xạ luyện thành trăm ngàn lần, nếu không phải đây là camera an ninh nhiều người còn tưởng là đoạn phim quay được tua nhanh đấy chứ. Căn bản sẽ có người có phản xạ tinh chuẩn như thế sao?
Chuyện sau đó thì không cần phải xem tiếp, căn bản là một mình tên tiểu trợ lý coi trời bằng vung, ỷ có chỗ dựa mà cắn bậy.
Trầm Trí Bạch và Tô Manh nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi. Tiểu Minh là người của bọn họ, tất nhiên cũng đại diện một chút mặt mũi.
Chung quanh mấy người vừa rồi còn cười nhạo Kỷ Miên và Lý Nhị lúng túng nhìn sang hướng khác, thầm hứng chịu cái tát vỗ vào mặt mình đôm đốp.
Kỷ Miên tỏ vẻ nhàm chán: "Sao ta lại không thấy cảnh mình đưa chân gạt ngã Tiểu Minh trợ lý nhỉ? Các vị có cần xem lại lần nữa không?"
Thẹn quá thành giận, Tô Manh lạnh lùng quát: "Ngươi câm mồm, ở đây đến phiên ngươi lên tiếng hay sao?"
Trầm Trí Bạch sắc mặt cũng thập phần khó coi, hắn hung hăng trừng Tiểu Minh: "Ngươi nói! Thế này là thế quái nào hả?"
Tiểu Minh cũng biết bản thân đuối lý, tìm lời chống chế: "Ta, ta lúc đó quá vội nên có thể nhìn lầm một chút. Nhưng Trầm trợ lý, ngươi phải tin ta, nhân phẩm hai người này thật sự rất kém! Không thể giữ lại đâu, ngươi cứ đuổi đi cho nhanh việc!"
Hiển nhiên đã xem Thịnh Đức này là giang sơn của lão bản nương và cháu họ- Trầm Trí Bạch luôn rồi. Sắc mặt những nghệ sĩ khác có chút không ổn, dù rằng Trầm Tú Lam bây giờ điều hành công ty là thật, nhưng đó chỉ là sự ngầm hiểu, nay bị một tên tiểu trợ lý nói toạc ra ngoài, bọn họ không khỏi có chút không vui.
Đừng quên Thịnh Đức là của họ Kỷ đấy! Khi Kỷ gia đưa Thịnh Đức phát triển đến tầm cao mới thì những con linh miêu này còn chưa đến đâu, từ đâu nhảy ra còn nghiễm nhiên chiếm hết Thịnh Đức, ngông cuồng phách lối như vậy. Những nghệ sĩ lâu đời sẽ không khỏi phật ý.
Trầm Trí Bạch đương nhiên nhớ lời cô cô dặn dò, dù cho bọn họ thao túng công ty nhưng không thể làm quá lộ liễu, tránh để đám báo lá cải viết bài lung tung, dù sao Kỷ lão gia tử bên kia cũng không phải loại dễ xơi, vậy nên hắn hung hăng vả cho Tiểu Minh một cái, Tiểu Minh bị vả đến ngã ra đất, cắn rách da môi rướm máu.
"Người cút phải là ngươi!"
Tô Manh chỉ hừ lạnh, không rên một tiếng đeo lại kính râm, quay lưng bỏ đi. Trầm Trí Bạch trừng hai người Kỷ Miên một cách, cũng theo gót Tô Manh.
Kỷ Miên chỉ nhếch môi, dùng thanh âm vừa phải nhưng đủ để ai cũng nghe thấy: "Mắt nhìn người của Tô tiền bối sợ rằng có chút vấn đề đấy."
Đây rõ ràng là lời mỉa mai Tô Manh lúc nãy hùng hồn đứng về phía tên trợ lý bất phân đúng sai. Là một Ảnh hậu mà năng lực xử lý tình huống kém như vậy, sau này con đường còn dài, khó nói sẽ đắc tội bao nhiêu người nữa.
Tô Manh thân hình cứng đờ, sắc mặt tái mét, nhưng cũng không thèm quay đầu lại mà đi luôn. Trầm Trí Bạch cũng bị một đoàn lửa giận tích tụ trước ngực, hắn đã quá coi nhẹ Lý Nhị rồi, dù là đào được một cái bình hoa thì cái bình hoa này cũng không phải loại ăn chay, chẳng trách Lý Nhị dù bây giờ bị chỉnh thảm như vậy nhưng cao tầng vẫn nhất quyết giữ cô ta lại.
"Hôm nay xem như các ngươi may mắn!" Trầm Trí Bạch hung hăng bỏ lại một câu thì cùng Tô Manh rời đi.
Trò nháo cứ như vậy mà kết thúc.
"Ta thiên, cứ như vậy là xong? Ta còn tưởng hôm nay Lý Nhị và bình hoa đó sẽ thảm lắm cơ đấy!"
"Thôi đi, đây rõ ràng là bọn họ đã kết thù với Trầm quản lý và Ảnh hậu rồi, ngươi nghĩ sau này có thể sống yên ổn hay sao? Cho dù vừa nhận được vai diễn lớn đi nữa, đừng quên sau lưng Trầm quản lý là ai! Muốn đè hai kẻ này xuống thì dễ như đè hai con kiến mà thôi!"
"Đúng vây, ha ha, bất quá ta thật trông mong ngày tháng sau này, hai người bọn họ sẽ vẫy chết thế nào!"
"Có năng lực thì sao, trong cái giới này không phải năng lực sẽ quyết định đâu!"
Dù những lời ác ý đó phần nhiều là chế nhạo nhưng Kỷ Miên và Lý Nhị đều nghe ra được đạo lý, bọn họ thật sự đã trực diện đắt tội với đám người Trầm Trí Bạch, bước đường sau này e rằng khó đi hơn nữa.
Kỷ Miên có hơi hoang mang: "Nhị tỷ, có phải ta đã gây họa rồi không?"
"Đương nhiên không. Bọn họ đã sớm muốn tống cổ ta đi, ngại gì không vạch lá tìm sâu, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, không có cái cớ này cũng sẽ có cái cớ khác. Trận đánh với bọn họ, sớm muộn chúng ta cũng phải đánh!"
Kỷ Miên đương nhiên hiểu. Không phải cứ nhân nhượng sẽ đổi lại được lòng thương hại của kẻ thù, thiên hạ này nào có bát cơm nào thơm như vậy, càng không bàn tới trong giới giải trí.
...
*******
P/s: Hôm nay là 20/10 gửi ngàn lời chúc đến các độc giả thân yêu của Mặc nha.
Thời gian này Mặc vừa đi học vừa đi làm nên hơi bận, không đăng truyện thường xuyên được. Thực ra Mặc có viết bản thảo cho bộ này sương sương rồi, hiện tại cũng đã đi được phân nửa chặng đường, khoảng chừng 200 chương là hết.
Bộ này lấy Kỷ Miên làm trọng tâm, vậy nên tình tiết yêu đương hơi ít, nhưng mà vẫn có nha.
Còn vài độc giả nhận xét là văn phong bộ này bị loãng, hay là thêm quá nhiều từ 4.0 thì Mặc nhận ý kiến, nhưng mà đây là truyện của Mặc, Mặc là tác giả nên là Mặc sẽ là người quyết định chữ và nội dung xuất hiện trong truyện của Mặc. Mọi người góp ý thì ok, nhưng chỉ dạy thì thôi nhé, Mặc có thấy cũng không thèm quan tâm đâu.
Ha ha, lâu lâu khó chịu nên cục súc một bữa, mong mọi người thông cảm. Chúc mọi người tối ấm.