Kỷ Miên nghẹn ở cuống họng, thật con mịa nó hố nặng!
Sơ Mục Kỳ cười tủm tỉm: "Oh, Kỷ sư muội sao thế?"
Kỷ Miên cố nặn ra nụ cười không quá vặn vẹo: "Tiền bối thật thích đùa!"
OMG, hôn lại bạn gái cũ trước đông người, đùa cái gì thế!
Đám người chung quanh xì xào nói nhỏ.
"Lần này Kỷ Miên được đẹp mặt rồi! Không thấy Sơ tổng vừa từ chối một Omega sao, nếu cô ta chủ động bò đến làm thân thì cũng quá lộ liễu, vừa nhìn đã làm người ta chán ghét!"
"Haiz, với người có liêm sỉ thì không làm vậy đâu. Nhưng với cái loại suốt ngày dựa vào gương mặt mà hống hách như cô ta thì khó nói lắm. Đu bám theo được Mục Kỳ, bây giờ có cơ hội leo lên Sơ tổng sao mà bỏ qua chứ! Để rồi xem, lát nữa Sơ tổng từ chối thẳng mặt, như thế cô ta mới biết trời cao đất dày!"
"Nói không sai, cả như Mộ sư tỷ còn bị từ chối, Kỷ Miên xách giày cho Mộ sư tỷ còn không xứng, Sơ tổng có thể để loại này vào mắt sao!"
Với Mộ Bạch Chi trước đó được chỉ định hôn Sơ Mục Tranh, bọn họ đều cố kị Mộ Bạch Chi là người lâu trong nghề và có tiếng nói, không dám đắc tội, thế nên dẫu cho ghen tị đỏ mắt cũng nhịn xuống. Còn Kỷ Miên thì khác, nàng chỉ là một tân nhân không gia thế, không ô dù, vậy nên bọn họ tha hồ đá xéo bắt nạt mà không sợ.
Đồng Ny hưng phấn ngồi gần đến ghé vào tai Mộ Bạch Chi thì thầm: "Mộ sư tỷ, lần này cái tiện nhân đó xấu mặt đến nơi rồi!" Mộ Bạch Chi giả vờ ậm ừ không quan tâm, nhưng thực tế đã đầy bụng hả hê, ngồi thẳng lưng chờ Kỷ Miên bị vả mặt.
Kỷ Miên thì không quản nhiều như thế, chỉ dùng ánh mắt phát đi cho Sơ Mục Kỳ: "Khá lắm con giời, ngươi tàn đời rồi!"
Sơ Mục Kỳ câng câng dùng ánh mắt đáp lại: "Bố lại sợ ngươi quá cơ! Ngon bay vào mà ăn bố hộ cái!"
Kỷ Miên cắn răng nghiến lợi.
Sơ Mục Tranh ho khan, thấy vẻ mặt vặn vẹo của Kỷ Miên cũng có chút buồn cười. Chủ động ôn hòa nói: "Bằng không... Khụ, ta cũng không ngại."
Lần này so với ban nãy đám người còn cả kinh gấp bội lần, tưởng như bị đau tai nghe lầm. Bọn họ vừa nghe thấy gì, Sơ tổng vậy mà con mịa nó đồng ý với Kỷ Miên sao? Đồng ý cho Kỷ Miên hôn? Sơ tổng từ chối Mộ Bạch Chi nhưng lại đồng ý với Kỷ Miên!?
Mộ Bạch Chi sắc mặt tức thì khó coi cực độ.
Kỷ Miên hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Không phiền Sơ tổng như vậy, ta tự phạt ba ly rượu thôi."
Đối với nàng mà nói ba ly rượu chẳng thấm vào đâu, nhưng hành động từ chối thì đã làm Sơ Mục Kỳ mắt sáng lên, tra nữ này vậy mà từ chối!
Sơ Mục Tranh nghe xong trong mắt có hơi ảm đạm và tự giễu, ngăn lại bàn tay đang lấy rượu của Kỷ Miên, ngữ khí nhàn nhạt: "Omega không nên uống nhiều rượu hại thân, ba ly này ta thay ngươi uống." Nói đoạn một lượt uống liền ba ly, không ai kịp cản.
"Cảm ơn Sơ tổng." Kỷ Miên thở dài, bạn gái cũ này thật là...
Cả phòng sắc mặt đều chỉ dùng thấy quỷ để hình dung. Thật không thể tin được Sơ tổng vừa từ chối Mộ minh tinh hiến hôn, quay lưng chủ động giúp Kỷ Miên, khi Kỷ Miên từ chối thì còn uống rượu phạt thay nàng. Đây rõ ràng là hành động Alpha thương hương tiếc ngọc hàng thật giá thật rồi!
Lại nhìn Mộ Bạch Chi cố ý làm thân rõ rệt, còn mấy lần gạ gẫm đều bị phất qua mặt mũi, so với Kỷ Miên chẳng làm gì cũng được Alpha bảo vệ, ai thấp ai cao nhìn một phát là rõ ngay.
Cái gọi là lực hấp dẫn của Omega phải để Kỷ Miên đến thể hiện có được không. Người ta chỉ ngồi đó, chẳng bày trò vặt gì, cũng không chủ động la liếm đã có Alpha sẵn lòng vì nàng trả hóa đơn, uống rượu phạt. Còn một số người khác thì bày đủ loại trò khôn lõi, kết quả chỉ có xấu mặt. Luận về mị lực của Omega, rõ ràng liền thấy được ai là mị lực trời sinh!
Mộ Bạch Chi cảm thấy mặt mình đều bị vả đến đau điếng rồi.
Con khốn này thế mà dám cố tình làm nàng ta mất mặt trước đông người như vậy! Nó rõ ràng thấy rõ nàng ta vừa bị từ chối mất mặt, lại giở trò ti tiện câu dẫn Sơ tổng ra tay giải vây, gián tiếp làm nàng ta mất mặt càng thêm mất mặt! Khốn kiếp, nó vậy mà dám! Đồ tiện nhân giày rách này!
Đồng Ny cũng khiếp sợ và ghen tị đỏ mắt rồi. Lúc còn là hot girl, mỗi lần livestream đều có một đống Alpha sẵn lòng vì làm nàng ta vui mà bỏ tiền mua quà, mua túi xách gửi tặng đến nhà đâu. Thế mà ở đây liền bị Kỷ Miên cướp sạch hết nổi bật. Lại nói, cả hai đều là người mới, nếu tiềm năng Kỷ Miên lớn thì sẽ nhận được nhiều tài nguyên, và cô ta liền sẽ bị công ty bỏ quên ngay, tuyệt không thể được!
Trầm Trí Bạch nhìn Kỷ Miên thoáng qua, trong mắt lóe lên vệt tính toán. Tô Manh chỉ được một cái chức Ảnh hậu hư vô, đám thương nhân quen hoa thơm cỏ lạ sao đặt một cái Ảnh hậu nhan sắc tầm thường vào trong mắt chứ, nhưng Kỷ Miên thì khác. Dù chỉ là diễn viên tuyến mười tám, nhưng giá trị nhan không tồi. Với bậc này nhan sắc sợ gì không có Alpha chạy theo lấy lòng.
Nghĩ tới đây Trầm Trí Bạch cười càng phát ra âm u.
Sau đó vẫn tiếp diễn tiệc rượu, nhưng Mộ Bạch Chi chỉ ở lại một hồi liền nói rằng say nên xin về khách sạn trước. Ai cũng biết cô ta là quá mất mặt nên kiếm cớ mà thôi, bất quá cũng không ai nói ra nói vào.
Đến chừng 11h thì tiệc tan. Sơ Mục Kỳ có âm thầm nói với Kỷ Miên và Sơ Mục Tranh ở lại để đi tăng hai, nhưng Kỷ Miên đã từ chối.
Nàng phải về khách sạn ngủ bù vì lịch quay, sáng mai sẽ đi lòng vòng Giang thị một chuyến, sau đó còn đặt vé máy bay về Đế đô. Nàng phải về Đế đô trước ngày kia đâu, hừm, ngày kia ấy à...
Vừa về đến khách sạn tắm rửa xong, nằm lên trên giường định xem tin tức một chút thì Kỷ Miên mới phát hiện ra đã nhiều thêm mấy cái tin nhắn chưa xem.
Thằn lằn lửa: [Có một số việc nên ta đã phải quay về tháp Cực Quang sớm hơn *ảnh đính kèm*]
Trong ảnh chính là phòng kí túc xá một người của Âu Thùy Tiệp Á Luân, bài trí tông màu ấm và đồ đạc rất đơn giản, sạch sẽ. Chỉ có điều trên giường ngủ kingsize nhiều ra thêm một cái áo khoác màu đen. Có thể đoán ra chủ nhân căn phòng vừa vào cửa đã tùy tiện cởi áo khoác và ném lên giường.
Rõ ràng chỉ là một bức ảnh bình thường, thế quái nào Kỷ Miên lại cảm thấy tin tức tố phảng phất tràn ra từ bức ảnh, mặt nàng bùm một cái đỏ ửng lên.
Tưởng tượng ra được một Alpha cao ráo, mang dáng vẻ phong trần đi vào phòng, sau đó tùy tiện cởi áo khoác ném lên giường, nhàn nhạt thở dài một hơi... Con mịa nó nếu mà có người nằm trên giường, hẳn phải bò lên trên thân Alpha tìm kiếm tin tức tố rồi đi!
Kỷ Miên đổ lỗi cho tối nay uống rượu nên đột nhiên trên mặt nóng lên.
Bên dưới Âu Thùy Tiệp Á Luân còn phát vài cái tin nhắn.
Thằn lằn lửa: [Hôm nay quay phim thế nào, đã đóng máy chưa?]
Thằn lằn lửa: [Không trả lời? Không phải trốn ở đâu đàng điếm rồi chứ?]
Tin cuối cùng gửi cách đây nửa tiếng. Không thể phủ nhận, con thằn lằn lửa này đoán chuẩn ghê cơ.
Kỷ Miên bay múa ngón tay trả lời.
Con báo nhỏ: [Đóng máy rồi, buổi tối có đi ăn cùng đoàn phim, vậy nên về trễ.]
Ngay lập tức bên kia hồi đáp ngay.
Thằn lằn lửa: [Có uống rượu không?]
Con báo nhỏ: [Có, nhưng không nhiều lắm.]
Thằn lằn lửa: [Có đụng chạm Alpha nào không?]
Kỷ Miên nhăn mặt, thế quái nào càng lúc càng giống lão bà tra khảo lão công vậy nhể?
Con báo nhỏ: [Cut, đấy là quyền tự do của ta, ok?]
Thằn lằn lửa: [*ảnh đính kèm*]
Con báo nhỏ: [.........]
Con báo nhỏ: [Con mịa nó coi như ngươi giỏi!!!!!!]
Kỷ Miên thở phì phì, chỉ hận không đập mặt mình vào điện thoại cho xong. Trong màn hình khung chat, tấm ảnh Âu Thùy Tiệp Á Luân chính là tấm giấy nợ chết dẫm kia.
Đúng là tự làm bậy không thể sống! Để nhãi rồng đó nắm đuôi rồi, coi như nàng tắt đài, khỏi nhảy nhót gì được!
Thằn lằn lửa: [Cuối tuần sau ta đón ngươi đi tháp Cực Quang.]
Con báo nhỏ: [Để làm gì?]
Thằn lằn lửa: [...]
Kỷ Miên vò vò mớ tóc mái, hú hồn mới nhớ ra nàng đáp ứng với thằn lằn lửa rằng sẽ tham dự xem nhãi rồng thi đấu. Nhìn dấu ba chấm bất lực trong khung chat, đủ để biết nhãi rồng đó bị tổn thương tự tôn thế nào. Cái này nếu mà lấy ví dụ, có thể hiểu rằng, một đứa trẻ cố hết sức để giành lấy cơ hội trưng bày một đồ món quý giá cho ngươi xem, ý nghĩa đặc biệt to lớn, nếu mà ngươi phất qua lòng nhiệt tình của đứa trẻ ấy thì chính là tổn thương tâm lý hơi bị sâu.
Con báo nhỏ: [Khụ, khụ. Ta đùa chút thôi, sao có thể quên được. Bất quá muốn vào tháp Cực Quang đều cần giấy thông hành, ta đi máy bay đến đó rồi cũng không vào trong được đâu.]
Thằn lằn lửa: [Không cần. Cuối tuần sau, vào chủ nhật 8h sáng, ngươi ở tầng thượng trung tâm thương mai Thần Tinh, ta sẽ đến đón ngươi.]
Con báo nhỏ: [Ok.]
Tự nhiên nhắn đến đây rồi, mặt Kỷ Miên hơi ửng đỏ. Con mịa nó, đỏ cái gì mà đỏ, chẳng qua đi xem nhãi con thi đấu chứ có phải hẹn hò Alpha đâu mà đỏ mặt thẹn thùng cái khỉ gì!
Thằn lằn lửa: [Đã trễ thế này còn uống rượu, ngươi đi ngủ sớm đi.]
Kỷ Miên kéo cái gối đầu vào lòng ôm, đọc đi đọc lại mấy lần, tự nhiên hơi mất tự nhiên. Khỉ thật, thế quái nào nàng lại muốn gọi cho nhãi rồng để nghe giọng đối phương chứ! Chết tiệt, cái ảnh hưởng tiêu kí này!
Con báo nhỏ: [Ta biết rồi, ngươi ngủ ngon. Bye bye.]
Thằn lằn lửa: [*tin nhắn thoại*]
Kỷ Miên run rẩy mở tin nhắn thoại ra nghe, vẫn là chất giọng trầm thấp quyến rũ đó.
"Ngủ ngon, Miên Miên. Ta nhớ ngươi."
Kỷ Miên sau khi chửi "Kỷ Miên, ngươi điên rồi" lần thứ mười tám thì nàng bấm vào nghe tin nhắn thoại lần thứ mười chín.
Con mịa nó, nàng đúng là điên rồi mới nghe tin thoại của một con nhãi nhỏ hơn mình ba tuổi cả mấy chục lần, và quắn quéo trốn trong chăn!
...