Mạc Thiểu Khuynh , ba người nhìn nhau mấy lần , sau đó cười cười rồi ngồi lên ghế , Hứa Thiệu Vân tới cạnh người An Vĩ Thần ngồi xuống , cầm ly rượu trêu ghẹo nói: " Thế nào , hiện tại đồ ăn đưa tới mà không ăn sao? Bị người phụ nữ kia thu phục rồi à? Xem ra , An Tổng của chúng ta rơi vào lưới tình rồi , giữ vững khí tiết , các nữ tiếp viên , từ nay về sau nhớ không nên đụng vào An Tổng của chúng ta nữa biết không". Anh quay sang nhìn mấy nữ tiếp viên nói.
Ba người gật một cái , phá lên cười .
"Đúng vậy , từ nay về sau chớ đụng vào thân thể của An Tổng chúng ta , thân thể đó chỉ có một người mới có thể đụng vào , nhớ về sau không được vi phạm , đi đi". Mạc Thiểu Khuynh một bên cũng phụ hoạ , sau đó bảo mấy tiếp viên kia ra ngoài.
Mấy người đó nghe vậy , ngẫm lại nhất định là đúng , liền đứng dậy muốn đi , nhưng lúc này An Vĩ Thần bắt tay của một người , cuồng vọng nói: " Ai nói tôi bị cô ta thu phục, tôi là người giống vậy sao , sẽ bị phụ nữ thu phục? Từ trước tới nay là tôi thu phục phụ nữ , chưa có ai có gan thu phục tôi , hơn nữa nói cho các người biết tôi An Vĩ Thần chỉ biết chơi đùa với phụ nữ , còn tình yêu , chờ đỏ mắt đi" .
"A , phải không?" Hứa Thiệu Vân không tin nhìn anh một cái , sau đó đảo mắt nhìn Mạc Thiểu Khuynh và Tiêu Thừa Phong , cười nhạt nói: " Vậy sao chúng tôi nghe nói hình như An Tổng đây rất yêu cái vị hôn thê kia?Lẽ nào đây cũng là vui đùa thôi sao?"
Lúc nghe câu hỏi này , An Vĩ Thần nhíu mày , anh bây giờ không phải vui đùa cũng không đúng , nếu để cho mấy người này sẽ biết anh yêu cô nhỏ kia , rồi bọn họ sẽ cười chê.
Anh hao tổn tâm trí không biết nói thế nào , nhấp một ngụm rượu trong ly , suy tính trả lời làm sao cho hợp lý .
Lúc này ở bên ngoài , Tâm Kỳ đang khẩn trương chờ người bên trong nói chuyện , cô không biết An Vĩ Thần sẽ trả lời làm sao.
Đoán rằng mấy ngày nay anh đối xử với cô thật tốt là xuất phát từ chân tình , hơn nữa trong mắt của anh cô nghĩ là anh cũng có tình cảm với cô .
Chỉ là không muốn những ngày này ……là ảo giác , thông thường giác quan thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn , cô cũng mong đó là sự thật .
Vểnh tai nghe động tĩnh bên trong , hô hấp cũng trở nên khó , rất sợ bên trong không trả lời .
Trong phòng , Mạc Thiểu Khuynh và vài người ngừng động tác trong tay , lẳng lặng chờ An Vĩ Thần trả lời.
Mấy phút sau , An Vĩ Thần ngồi trên ghế , cầm ly rượu uống cạn , không sao cả nói: " Ai nói tôi sẽ thích người phụ nữ đó , các người không phải không biết tôi rất ghét cô ta , ghét cực kỳ , thế nào sẽ thích? Hơn nữa , tôi đã thề , An Vĩ Thần cả đời sẽ không yêu cô ta , cũng sẽ không cưới cô ta , nên những gì các người nghe được chỉ là lời đồn". Nói xong , còn cố ý hôn lên mặt người tiếp viên bên cạnh mấy cái .
Thích cũng không nói , chỉ có thể nói vậy , huống hồ cô nhỏ đó không ở đây , muốn nói sao chả được , nếu 3 người này đã biết chân tướng , anh không thừa nhận là được .
An Vĩ Thần gian trá nghĩ vậy , tâm tình rất tốt , làm cả nữ tiếp viên cười lộ lên , ba người ngồi trên ghế nhìn anh rồi nhìn sang cửa lắc đầu.
Xem ra bọn họ đánh giá thấp mồm miệng của An Vĩ Thần rồi , cứng còn hơn tảng đá , sao cũng không chịu nói thật.
Hiện tại không biết nên làm gì , Mạc Thiểu Khuynh liếc nhìn Hứa Thiệu Vân ý hỏi kế tiếp nên làm gì , Hứa Thiệu Vân chỉ là cười cười , sau đó nhìn An Vĩ Thần đang đùa với nữ tiếp viên hỏi: " Này nói vậy , thật chỉ là cậu vui đùa với cô gái kia thôi sao? Nói những gì bọn tôi biết là giả có đúng hay không a?"
Hôm nay trò này là anh an bài , anh muốn nhìn xem có thật hay không người đàn ông này động tâm .
An Vĩ Thần đang đùa , không nghĩ phải trả lời nói: " Chỉ là trò đùa , một phụ nữ như vậy làm sao tôi thích , đưa cho tôi tôi cũng không thèm , muốn gì cũng không có , một người phụ nữ sân bay ( ý chỉ thiếu điện nước T_T) thì các người có thích không? Thực buồn cười , mắt thẩm mỹ của An Vĩ Thần tôi đâu có thấp vậy, hừ". Anh khinh bỉ nói , nhất cú đả kích Tâm Kỳ đang đứng ngoài cửa.
Ngoài cửa , Tâm Kỳ che ngực , từng bước từng bước đi vào trong phòng , ánh mắt lệ rơi không tiếng động , sắc mặt cũng trắng bệch doạ người , cô bước vào , cứ vậy mà trực tiếp nhìn chằm chằm An Vĩ Thần.
An Vĩ Thần ngồi trên ghế , cảm giác như có gì không đúng , anh nhìn Hứa Thiệu Vân đang giảo mắt qua lại , thấy nhìn ra cửa , anh cũng quay đầu nhìn , vừa nhìn xong , tim anh thắt lại , chỉ thấy thân ảnh nhỏ nhắn mặt đầy lệ nhìn mình.
Anh biết lần này là xui xẻo , anh thật không ngờ cô lại ở đây , lập tức đứng dậy nhanh đến trước mặt Tâm Kỳ , muốn mở miệng giải thích thế nhưng không biết phải nói làm sao.
Anh trong lòng âm thầm mắng chết tiệt , sớm biết con mẹ nó sẽ không nói những lời kia.
Nhìn ba người ngồi trên ghế , trong mắt An Vĩ Thần hiện lên tia nghi ngờ , không đúng , vì sao Tâm Kỳ lại tới đây , anh lúc ra , cô vẻ còn như ngủ thế nào lại chạy đến đây? Mà còn chọn vào trong phòng của bọn họ , rất không thích hợp , An Vĩ Thần cau mày , nhìn thoáng qua Hứa Thiệu Vân , nhớ tới cái vấn đề anh hỏi , cảm giác như cứ muốn mình trả lời , xem ra bọn họ sớm biết cô bên ngoài.
Trò này chắc chắn bọn họ cố tình làm , An Vĩ Thần nghĩ vậy trừng mắt nhìn từng người trên ghế.
Ba người bị anh nhìn , biết An Vĩ Thần đã biết hết chuyện , ba người cũng không ngạc nhiên gì ,chuyện này trước sau gì cũng xảy ra , dù sao An Vĩ Thần là ai cũng hiểu , hai mươi mấy tuổi đã kế tục An Tị , người rất thông minh vậy làm sao không gian trá?
Lập tức , bọn họ không nhìn nữa , chỉ uống rượu trong tay , dù sao trò này cũng do họ an bài , bây giờ chủ đã ra sân , thì khán giả nên ngồi xem một chút .
An Vĩ Thần thu hồi ánh mắt , xác nhận chuyện này chính là họ làm.