Ba năm nay , trái tim của cô tựa như sống lại , dằn đi sự động tâm , cô hít sâu một hơi quyết định đi xuống dưới , cô không muốn lùi bước , dù sao một ngày nào đó cũng sẽ gặp lại , bây giờ hay sau này cũng vậy thôi. Suy nghĩ xong , Tâm Kỳ làm bộ như không thấy anh , đi xuống lầu .
Thấy Ba Lương đang nhiệt tình nói chuyện với An Vĩ Thần , cô nhàn nhạt nói một câu: " Ba , buổi sáng tốt lành", nói xong xoay người vào phòng bếp , không thèm nhìn An Vĩ Thần một cái.
Ba Lương còn chưa nói gì thấy con gái mình đi , ông thấp mâu liếc nhìn An Vĩ Thần ngồi trên ghế , thấy anh ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn theo phương hướng của Tâm Kỳ .
Ông thở dài trong lòng , rồi nở nụ cười chuẩn bị nói chuyện tiếp cùng An Vĩ Thần , chờ ông nói chỉ thấy ai đó đã vào phòng ăn.
Ông nhìn sang , lắc đầu , đứng dậy đi ra ngoài , ông để cho hai đứa trẻ ở lại , người trẻ tuổi thì mặc kệ để cho bọn nó tự quyết định , nghĩ vậy Ba Lương phân phó người hầu bây giờ đừng vào trong phòng , rồi rời đi.
Trong phòng ăn , Tâm Kỳ không thích thú ăn sáng , cúi đầu nhìn bánh mì trong tay , tránh né đôi mắt sắp phát lửa phía trước.
Từ lúc An Vĩ Thần vào phòng ăn , anh ngồi đối diện nhìn cô ăn sáng , anh kiên trì một chút , lúc cô nhỏ này xuống lầu chẳng thèm liếc nhìn anh một cái , điều này làm cho anh vô cùng tức giận.
Cả đêm qua anh không ngủ , trong lòng đều nghĩ về cô.
Nghĩ mấy năm rồi , không biết cô thay đổi thế nào , có còn giống trước đây , nhìn anh tự như " Thần ca ca , Thần Ca Ca".
Thế nhưng ngày hôm nay anh thấy cô , phát giác cô càng thêm quyến rũ , mọi thứ làm cho anh hơi bị động tâm , một chiếc váy trắng trên người cô để cho sự thanh thuần cộng thêm quyến rũ , làm thân thể anh buộc chặc muốn chết.
Khi anh thấy cô không xem sự hiện diện của anh , trong lòng dục hoả thành lửa giận , anh tức giận đẩy bữa ăn sáng của Tâm Kỳ xuống đấy sau đó đi đến trước mặt cô , nắm cằm dưới của cô lên , thấy trong mắt cô hiện lên tia khủng hoảng , lửa giận thoáng tiêu mất , thì ra cô không phải là không có cảm giác chỉ là che giấu thật tốt thôi .
Xem ra mấy năm nay , cô nhỏ này học được rất nhiều thứ a !
Bất quá dù cô có thay đổi cỡ nào , học được nhiều thứ thế nào thì anh vẫn có thể nắm cô vững vàng trong tay , sẽ không để cô chuồn mất từ tay anh , nghĩ vậy , An Vĩ Thần thấp mâu nhìn Tâm Kỳ đang khẩn trương rồi làm bộ trấn định , anh cúi người hôn lên môi cô , nhẹ nhàng mút lấy , lưỡi bá đạo cạy miệng ra , tự do đùa giỡn bên trong miệng , tìm kiếm lưỡi của cô.
Tâm Kỳ bất ngờ bị anh hôn , mà nụ hôn bá đạo như vậy , cô bị cái nụ hôn này làm cho say mê suýt đắm chìm theo .
Thế nhưng An Vĩ Thần làm sao sẽ chịu , phát hiện cô giãy dụa , nụ cười của anh càng sâu , vẫn là dùng sức ôm chặt cô , cô bị nụ hôn cấp thở sắp không thông , cũng sắp bị hút vào , chợt giật mình tỉnh giấc .
Cô làm sao có thể nhanh như vậy mà rơi vào tay giặc? Không thể, cô không thể tiếp tục như vậy , nếu tiếp tục thì không phải 3 năm nay đều uổng phí sao?
Không nghĩ thêm gì , trong miệng cắn anh một cái , vị máu tươi truyền từ trong ra làm cho An Vĩ Thần bịt miệng , cô xoay người chạy đi .
Chạy một bước liền bị anh chụp lại , bên tai vang lên âm thanh lạnh lùng: " Em bé , em không chỉ có học nguỵ trang mà còn học cắn người nữa , tốt , quả nhiên khiến cho người ta động lòng hơn trước đây nhiều".
Không sai , lại dám cắn anh , xem ra lá gan của cô nhỏ này thật lớn.
"Buông ra , An Vĩ Thần buông ra". Tâm Kỳ mặc kệ anh nói gì , cô cũng không nghe , bây giờ cô chỉ muốn người đàn ông này buông cô ra.
Nhìn máu trong miệng anh chảy ra , một giọt in trên áo trắng , như hoa hồng diêm dúa lẳng lơ.
Nhìn qua An Vĩ Thần càng thêm yêu mị thế nhưng làm trong lòng cô khó mà hô hấp , người đàn ông này giống như là điều cô không bao giờ từ bỏ được , cũng không phải càng làm cho cô yêu , mà cũng không phải là hận thù .
Trên mặt An Vĩ Thần biến hoá biểu tình , anh nở nụ cười mê hoặc lòng người, tay cũng không buông ra , đi tới bên tai cô dụ dỗ: " Em bé , em giống như mật ngọt , ngọt để anh muốn trực tiếp nơi này ăn em" .
Tâm Kỳ bên tai một chút đỏ lên , mặt cũng đỏ như cây táo , mê hoặc như vậy , lời tâm tình một chút nghiêng bên tai , sau đó từng tầng mà rung động.
An Vĩ Thần rất hài lòng với phản ứng như thế , anh cố ý dụ dỗ cô , mị lực của anh là không có người phụ nữ nào từ chối được.
Ngước mắt nhìn đôi môi bị sưng đỏ , hạ thân của anh buộc chặt , không kiềm chế được một tay ôm lấy Tâm Kỳ chạy lên lầu.
Cô cảm giác dưới thân nhẹ một chút , mờ mịt ngẩng đầu thì thấy anh đã ôm cô , không biết khí lực từ đâu cô giãy dụa khỏi lòng ngực của anh .
Sau đó trực tiếp chạy lên lầu cũng không quay đầu lại , liều mạng chạy như bão táp , như là phía sau có gì ghê gớm đuổi theo.
Nhìn bộ dạng đó , anh vừa giận vừa buồn cười , anh không đuổi theo , dù sao theo đuổi cô nhỏ này vẫn còn rất nhiều thời gian.
Nghĩ vậy , anh lau vết máu , trở về cái chỗ anh không cầm giữ được , trên môi lưu lại mùi của cô , nụ cười càng thêm sâu , ngước mắt nhìn lên lầu rồi xoay người rời khỏi Lương Gia.
Trên lầu , Tâm Kỳ khoá cửa lại , dựa lưng vào cửa , cô kinh hoàng ôm chặt lòng ngực , nghe âm thanh dưới lầu cô chạy đến cửa sổ nhìn chiếc xe màu đen kia rời đi , cô thở phào , chân cũng thoáng mềm nhũn .
Ha Ha , cô quá đánh giá cao về mình , thì ra vẫn là đắm chìm trong lời nói mật ngọt của anh.
Cô trong lòng không khỏi tự cười dù là trốn tránh thế nào , nguỵ trang thế nào vẫn không khỏi động tâm như xưa .
Một ngày cứ vậy mà Tâm Kỳ điều chỉnh tâm trạng đi xuống , thẳng cho tới tối Mẹ Lương Tìm cô , cô mới khôi phục lại , Mẹ Lương cầm bộ lễ phục màu tím , cho cô mặc tham gia tiệc hôm nay .
Đứng trước gương , Tâm Kỳ trang điểm nhẹ nhàng , mặc lễ phục màu tím trên người như thiên sứ giống nhau , xinh đẹp rung động lòng người , bỏ qua tất cả , cô hít sâu một hơi cầm váy đi tới cửa.
Đi ở khúc quanh , chỉ thấy An Vĩ Thần đối diện tà mị dựa vào vách tường , trong tay cầm ly rượu đỏ , ánh mắt đẹp sáng như ngọc nhìn ly rượu trong tay.
Một thân tây trang vừa vặn bên người anh , ở dưới ánh đèn càng tăng thêm phần huyền bí , yêu mị.
Thấy anh vậy , tim cô nhảy thật nhanh , lúc này An Vĩ Thần ngẩng đầu , đón nhận ánh mắt của cô , trong mắt thay thế bằng dục vọng , chết tiệt , cô nhỏ kia làm sao ăn mặc như vậy?Để lộ quá nhiều , thật chết tiệt lại làm trong đầu anh bay nhanh , không nhịn được , anh bước lên , vừa đi vừa cởi nút buộc tây trang , đi tới cạnh người Tâm Kỳ , anh đem áo khoác lên người cô , rồi bá đạo ôm lấy cô.
Nhìn cô khoác áo choàng của anh , anh chống đỡ hết cảnh xuân lộ ra ngoài , sắc mặt cũng trở nên tốt hơn , như vậy mới có thể ra ngoài , người phụ nữ của anh không thể để nam nhân khác nhìn , hài lòng , anh ôm cô đến phòng khách.
"Buông". Tâm Kỳ giãy dụa tức giận nói , nggười đàn ông này thật là , thích ôm cô đến vậy , hơn nữa anh khoác áo cho cô là có ý gì? Ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía người bên cạnh , trên tay cũng không buông tha giãy dụa , chỉ la lực nhỏ đi một chút.
"Em bé , không nên cử động , nếu không liền bị ăn". An Vĩ Thần tà mị nói bên tai Tâm Kỳ .
Cô biết anh không phải đùa giỡn , biết người đàn ông này nói sẽ làm nên cô cũng không giãy dụa nữa.
Ngày hôm nay cái gì mà bị người đàn ông này chọc đến 2 lần , mà hai lần cũng chỉ là một câu giống nhau , làm cô phải ngoan ngoãn , nhưng cô muốn lựa chọn , đơn giản là cô muốn tách rời người đàn ông này.
Tuy rằng đã vài năm không gặp thế nhưng cô biết người đàn ông này không có gì thay đổi chỉ là càng thêm mê hoặc lòng người , càng thêm quyến rũ so với trước .
An Vĩ Thần thấy người trong lòng ngực an tĩnh , anh cúi người hôn lên môi Tâm Kỳ một cái , làm cho cô nổi giận , đỏ mặt , anh lớn tiếng cười.
Ba năm rồi , đây là nụ cười đầu tiên xuất phát từ trong lòng , không ai biết rằng ba năm này anh đã thế nào mà vượt qua , mỗi ngày sống trong sự thống khổ , từng đêm khuya cô đơn một mình , trong đầu chỉ là hình ảnh của cô nở nụ cười.
Mà ban ngày anh dồn sức vào công việc để cho mình đừng suy nghĩ lung tung , ngày hôm qua nghe nói cô trở về , tim anh một khắc như sống lại , người cũng một khắc đứng ngồi không yên , trên tay cầm một khoản một trăm triệu cũng bỏ luôn , sau đó nóng ruột nóng gan chạy xe đến , thật không ngờ , ba năm nay , cô đã thay đổi , làm anh đau lòng lại động tâm.
Thấp mâu nhìn người lòng đã lạnh như băng , cau mày , rất bất mãn , không biết trong lòng là cảm giác gì , ngón tay thon dài vuốt ve lên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn , hai người bốn mắt nhìn nhau , thâm tình chân thành một hình ảnh như vậy đột nhiên bị ký giả bắt lấy.
"Răng rắc răng rắc" Máy ảnh đua nhau chụp hình , âm thanh cũng truyền vào tai Tâm Kỳ.
Tâm Kỳ quay đầu lại đã thấy một đống ký giả không ngừng chụp ảnh , ngọn đèn cameras làm mắt cô mở không được , lấy tay đỡ thì nghe người ký giả đối diện hỏi: " Xin hỏi có phải An Tổng và Lương Tiểu Thư có dự định kết hôn rồi? Ba năm không nghe ai nói gì? Có phải lần này sẽ tuyên bố tin vui trong ngày kỷ niệm của vợ chồng Lương Gia luôn hay không?"
Một ký giả trực tiếp hỏi trọng điểm , mấy người khác cũng gật đầu theo , Tâm Kỳ không ngờ bọn họ sẽ hỏi cái này , cô nhất thời rối loạn , muốn mở miệng giải thích , chợt nghe một giọng nói tà mị vang lên.
"Đúng vậy , chúng tôi thừa dịp ngày lành lần này sẽ tuyên bố tin kết hôn , đến lúc đó , hoan nghênh các vị tới tham gia ". Một câu nói làm mọi người nổ tung.
Càng làm cho Tâm Kỳ tức giận chết khiếp , cái người đàn ông không biết xấu hổ này , ai muốn cùng anh kết hôn? Thực là đồ da mặt dày a , nhấc chân đạp một cú vào chân An Vĩ Thần , nhất thời anh kêu lên một tiếng.
An Vĩ Thần cố nhịn đau , cánh tay càng thêm sức ôm chặt cô , ký giả đối diện không phát hiện ra động tác của hai người , chỉ thấy hai người thâm tình chân thành , không khỏi nở nụ cười.
Tâm Kỳ thấy họ cười , cô thẹn thùng đỏ mặt , phẫn nộ ngước đầu nhìn người đàn ông da mặt dày trước mặt , người nào đó vẫn như cũ tươi cười , mà nụ cười cũng dạt dào hạnh phúc.
Lúc này , thêm một ký giả hỏi: " Xin hỏi một chút Lương Tiểu Thư , ba năm nay sao không thấy cô? Hơn nữa ba năm trước nghe nói cô mất tích , chuyện này có phải sự thật không? Cô vì chuyện gì lại mất tích? Xin phiền nói một chút được không?"
Vấn đề này vừa hỏi tất cả mọi người ngừng tay , thoáng phạm vi cũng trở nên yên lặng.
Tuy là đạt tới mục đích thế nhưng vấn đề này trong lòng Tâm Kỳ nổi bão , vậy coi như phí công nhọc sức , An Vĩ Thần nghĩ vậy anh nhíu mi nháy một ánh mắt với Trương Vĩ đứng đó không xa , Trương Vĩ thấy vậy liền tiến lên ngăn trở: " Các vị , đến lúc tiệc cưới của An Tổng sẽ mở tiệc chiêu đãi , còn hôm nay là ngày kỉ niệm lễ cưới của Lương Chủ Tịch , nên đề tài này chúng ta ngừng thôi , ngày mà An Tổng kết hôn thì các vị muốn hỏi gì cũng được , lúc đó sẽ thành thật trả lời tất cả" .
Nghe vậy , các ký giả không thể làm gì hơn là đình chỉ , đã có nhiều tin để viết những thứ khác bây giờ không vội , lúc đó hỏi cũng không sao.