• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để trên bàn cẩm thạch là đầy đủ món ăn , Lương Tâm Kỳ ngồi trước bàn cô ăn từng miếng , nghĩ đến thời gian trước đây tuy rằng ba mẹ bề bộn công việc nhưng sẽ ăn sáng cùng cô rồi mới đi làm , một nhà ba người vui vẻ ăn cùng nhau , như vậy để cho cô hiện tại nhớ lại , nơi này dù cho là bữa ăn thịnh soạn nhưng chỉ có mình cô , Ba An và mẹ An đi chơi , Vĩ Thần cũng chẳng biết đi nơi nào.

Lương Tâm Kỳ tuỳ tiện ăn vài miếng rồi đứng dậy đi tới cửa , đột nhiên nhhớ đến gì cô lại quay về phòng bếp thấy mẹ Lí đang thu thập: " Mẹ Lí , làm phiền mẹ giúp con làm một phần ăn sáng nha con muốn đến công ty đưa cho Thần , con nghĩ hiện tại anh ấy ở công ty , làm phiền mẹ một chút". Nói xong , Lương Tâm Kỳ nở nụ cười

"Được , không phiền , không phiền , Thiếu Phu Nhân quá khách khí , đối với người hầu chúng tôi mà khách khí cái gì , vậy cô đợi một chút tôi sẽ đi làm ngay". Mẹ Lí cười nhanh giúp cô chuẩn bị phần ăn khác.

"Cái gì mà người hầu , mẹ Lí đừng nói vậy , mẹ là trưởng bối làm sao có thể nói vậy , từ nay về sau nói vậy con sẽ giận". Lương Tâm Kỳ vẻ mặt mất hứng nói với mẹ Lí.

"Được được , tôi sẽ không nói vậy , cô hài tử này , chính là như vậy làm cho người ta yêu mến , thiếu gia của chúng tôi lấy được cô thật có phúc". Mẹ Lí nói thật long.

"Con làm gì có tốt như mọi người nói , nếu tốt vậy Thần sao không nhìn thấy" .Lương Tâm Kỳ buồn bã hao tổn tin thần nói.

Mẹ Lí thấy cô thương tâm , trong lòng chịu cũng không nổi , khẽ thở dài: " Thiếu Phu Nhân , cuối cùng Thiếu Gia sẽ hiểu một điều chỉ có cô mới phù hợp với cậu , cũng là người cậu yêu nhất , ông trời luôn công bằng , nhất định làm cho một Thiếu Phu Nhân xinh đẹp như cô hạnh phúc". Nói xong ,mẹ Lí ôn nhu sờ sờ đầu Lương Tâm Kỳ.

Trong lòng cầu khẫn , ông trời nhất định phải làm Thiếu Gia thông suốt , đừng nên dằn vặt cô gái xinh đẹp này .

Lương Tâm Kỳ nghe mẹ lí nói , không khỏi thầm nghĩ " anh sẽ hiểu sao?

Cái này anh sẽ hiểu bao nhiêu? Chỉ phủ chân liếc mắt cô một cái.

Những năm gần đây , mặc kệ anh ghét cô thế nào , cô vẫn yêu anh trước sau như một , vì yêu cô từ bỏ tôn nghiêm , vì yêu cô đã thương tích đầy mình , nhưng cô vẫn yêu anh sâu đậm .

Tất cả thứ này , anh đều hiểu sao?

Cô nghĩ nghĩ rồi tự nở nụ cười giễu mình , mà thôi yêu cũng đã yêu , cô không còn đường lui nữa rồi.

Lúc này , mẹ Lí cầm bữa sáng nhẹ nhàng hô: " Thiếu Phu Nhân , bữa sáng của Thiếu Gia đã làm xong" .

Lương Tâm Kỳ nhìn đồ ăn trong tay , thu hồi tâm tư , lộ ra ánh mắt giảo hoạt nói :" Mẹ Lí , ngày mai mẹ có thể dạy con làm bữa sáng không? Mcon muốn mỗi ngày đều làm điểm tâm cho Thần , con muốn có được trái tim anh ấy thì tất nhiên phải thông qua dạ dày".

"Được , muốn có trái tim của đàn ông trước hết phải nắm dạ dày của người đó , mai tôi sẽ dạy Thiếu Phu Nhân , bảo đảm cho cô có được dạ dày của Thiếu Gia , ha hả" .Mẹ Li vỗ vỗ ngực tự hào nói

"Tốt lắm , cảm ơn mẹ Lí , con bây giờ đi đưa bữa ăn cho Thần , con đi trước nha , chào mẹ". Lương Tâm Kỳ cầm bữa ăn chạy ra cửa chính , phất phất tay với mẹ Lí.

Mẹ Lí nhìn cô chạy ra , cấp cấp hô: " Thiếu Phu Nhân để Hứa Bá chở cô , chứ cô có biết công ty thiếu gia ở đâu? Tôi kêu Hứa Bá ngay".

Lương Tâm Kỳ vốn không định gọi nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng , tuy rằng rất thuộc An gia nhưng cô không biết công ty của An Gia ở đâu? Cô chỉ biết An Thị là một công ty quốc tế về điện tử , ở thành phố X cũng là có tiền nhất

-----------------------------------------------------------

Toà nhà An Thị , phòng làm việc của Tổng Tài ở tầng cao nhất , lúc này trên bàn làm việc hai thân thể nam nữ đang quấn quít lấy nhau , thốt ra những âm thanh thống khổ , vui sướng ngập tràn trong phòng làm việc.

"A, a, ,a ……Tổng Tài …… thật giỏi , ưm ……" Hai chân của cô gái ôm lấy thắt lưng của người đàn ông , trong miệng phát ra những tiếng nỉ non.

Người đàn ông nghe tiếng rên rỉ của cô gái , hành động càng thêm mãnh liệt , đột nhiên cửa bị người mở ra .

"A"- Người phụ nữ trên bàn hoảng sợ , nắm y phục lật đật mặc lại , người đàn ông nhìn người tiến vào , sắc mặt đen sầm , một đôi con ngươi đen thẩm không nên quấy rối chuyện tốt của hắn.

Trương Vĩ từ từ tiến đến , mắt không nhìn qua , cảm giác một làn gió phong bay tới , theo bản năng chà chà cánh tay , ngực buồn bực.

Rõ ràng là mùa hè mà sao lại lạnh vậy , còn không kịp chờ Trương Vĩ phản ứng , chỉ nghe một tiếng rít gào: " Trương Vĩ , trước khi vào không biết gõ cửa à , con mẹ nó chính là muốn hại “diệt môn à?" An Vĩ Thần nói xong , hung hăng trợn mắt liếc , ưu nhã mặc quần ào.

Trương Vĩ lúc này mới phản ứng được sắc mặt của An Vĩ Thần đen lại , mắt bốc lửa nhìn chằm chằm mình , khó trách lúc nãy sao cảm thấy lạnh vậy nguyên lai là quấy rầy chuyện tốt của anh .

Nhưng nếu nói không gõ cửa thật oan nha , rõ ràng có gõ , gõ rất lâu nhưng không thấy ai trả lời nên mới vào.

Chính là mình đắm chìm trong tình ái nên không nghe được còn nói người ta , nhìn anh đổ oan cho tôi , tính trẻ con của Trương Vĩ trong lòng mắng thầm , bất quá lời này chỉ để trong lòng không dám nói ra , nnếu nói ra không chừng sẽ tới Thái Bình Dương tìm người.

An Vĩ Thần mặc quần vào , bảo phụ nữ kia ra ngoài , sau đó chậm rãi đến vị trí ngồi , cô gái thấy An Vĩ Thần gọi ra , cô không muốn đi thế nhưng biết ý anh phải nghe theo nếu dám phản khách kia tên của cô sau này sẽ bị xoá bỏ.

Nghĩ vậy , ngoan ngoãn dù không tình nguyện cũng ra ngoài , trước khi đi hung hăng trợn mắt nhìn Trương Vĩ , đều do người đàn ông này làm hỏng chuyện tốt của cô , thật vất vả mới đợi được An Vĩ Thần gọi điện , kết quả giữa đoạn thì bị cắt đứt , bây giờ thật bất mãn , tuy rằng trong lòng rất oán nhưg cô nở nụ cười quyến rũ quay sang hôn gió với An Vĩ Thần rồi mở cửa đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK