Từ giờ trở đi , mỗi ngày anh sẽ đều đến đây , cùng nhau ăn điểm tâm , cùng nhau ăn cơm tối , nghĩ lại thực giận , hung hăng ăn bánh mì , không thèm nhìn ai đó , đứng dậy tới cửa.
Cô muốn ra ngoài , không muốn xem bộ mặt như thiếu nợ , đi được vài bước , phía sau vang lên âm thanh không vui: " Em đi đâu vậy?Anh còn chưa ăn xong , đợi chút". An Vĩ Thần ưu nhã cắn bánh mì.
"Anh quản tôi làm gì , tại sao tôi phải đợi anh? Thật là! " Tâm Kỳ lạnh lùng nói.
Tức chết cô , sáng sớm không cần ăn , chỉ cần tức cũng đã đủ no rồi , cất bước đi về phía cửa , không thèm để ý đến anh , không thèn quản anh .
"Đứng lại , em mà đi thêm một bước nữa , chuyện hôm qua ……"
Mới nói phân nửa , đã bị Tâm Kỳ đánh gảy: " An Vĩ Thần , nếu anh dám nói ra , tôi sẽ …… tôi sẽ ……" Nữa thực tức lần nữa , đang nói cư nhiên cà lăm.
Người nào đó thấy cô không nói được , tà mị cười: "Em sẽ?……"
"Tôi sẽ không cho anh vào nhà tôi". Tâm Kỳ ngửa đầu , tựa như điều kiện này tốt , nhìn anh nói ra.
"Anh không có nói , có đúng hay không có thể mỗi ngày đều đến cửa nhà em?" An Vĩ Thần cố ý nhấn mạnh " Cửa nhà em"
Còn uy hiếp anh , cô nhỏ này thật là côn trùng cứng đầu? (???)
"Không phải , không phải, không thể tới , sau này không muốn tới nhà tôi , tôi với anh không có bất kỳ quan hệ gì , nhớ kỹ điểm này". Tâm Kỳ nhịn không được nói.
Thực sự chẳng muốn có tí gì quan hệ với anh , một chút cũng không , vì sao anh không chịu buông tha cho cô?
An Vĩ Thần nổi giận , đi tới trước mặt Tâm Kỳ , nói từng chữ: " Lương Tâm Kỳ , từ nay về sau đừng để anh nghe được chữ không có bất kỳ quan hệ nào , nếu em dám nói nữa anh sẽ khiến em 3 ngày không thể xuống giường , không tin em cứ thử đi". Nói xong , anh xoay người ra cửa.
Anh nói là thật , mỗi lần cô nhỏ này nói giữa bọn họ không có quan hệ , tim anh rất khó chịu , ai cũng có thể nói anh không quan tâm , duy nhất chỉ có cô đời này kiếp này phải có quan hệ với anh.
Không , , đời đời kiếp kiếp phải có , anh sau này vẫn yêu cô , kiếp sau cũng vậy , vẫn sẽ yêu mình người phụ nữ này , đời đời kiếp kiếp chỉ cần mỗi một người.
Tình yêu như vậy , sao mà nặng nề . Tình yêu như vậy , sao mà bá đạo thế?
———————————————————————
Buổi trưa , ở nhà nhàm chán nên Tâm Kỳ xem TV , từ sáng nam nhân kia đi rồi cô vẫn ở nhà không có ra ngoài , tới trưa có gọi cho tên tiểu tử kia , cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi chợt nghe tiếng: " Mẹ , mẹ ……"
Ôi ! Cô nghe âm thanh này có chút ngây người , cô nghe lầm sao? Tiểu Tử kia đang ở nước ngoài a , tại sao lại nghe được.
Lắc lắc đầu , xem ra chính cô nhớ tiểu tử kia quá nên vậy , cô lại chuẩn bị gọi điện thì bên ngoại vang lên âm thanh , mà lần này có vài phần nóng nảy , khẳng định không phải nghe lầm Tâm Kỳ để điện thoại xuống nhanh ra ngoài , ngoài cửa , Thiên Thiên gọi không được , mẹ thế nào không ra hả , Hàn Thúc Thúc cũng là , để ở chổ này rồi bỏ đi , làm phải đứng đây , vừa không có điện thoại cũng không biết mẹ có ở nhà hay không.
Nghĩ vậy , Thiên Thiên nóng nẩy , nước mắt nhanh chảy ra , lúc này một chiếc xe Mercedes Benz màu đen đậu ngay chân Tiểu Thiên , tiểu tử kia ngước nhìn , chịu đựng nước mắt , gọi vài tiếng mẹ không thấy ai ra , thằng bé liền khóc , tay nhỏ một bên lau nước mắt , một bên kêu: " Mẹ mẹ , mẹ mẹ ……" bộ dạng nhìn rất đáng thương.
Trong xe , An Vĩ Thần thấy một đứa bé , anh nhíu mi , mở cửa đi xuống , nghe đứa bé gọi mẹ anh không muốn để ý , đột nhiên nghe tiếng khóc , không khỏi đi ra hỏi: " Cháu tìm ai?"
Giọng nói lạnh lùng làm cho Tiểu Thiên sợ lùi lại , cái thúc thúc này thật đáng sợ nha: " ô ô ô ……" tiếng khóc càng lúc càng lớn .
Anh nhịn không được: " Không khóc , ồn chết thôi , nói mau , cháu tìm ai?"
Tiểu Thiên dụi dụi con mắt nhỏ giọng nói: " Cháu tìm mẹ a".
Tìm Mẹ? An Vĩ Thần nghi ngờ liếc nhìn tiểu tử cảm giác có điểm quen mắt thế nhưng không biết gặp qua nơi nào.
"Mẹ cháu là ai?" An Vĩ Thần mang theo nghi ngờ hỏi.
"Mẹ cháu là mẹ cháu đó." Tiểu Thiên Thiên hồn nhiên nói.
Ông chú này thật kì quái nha , mẹ thì là mẹ chứ là ai nữa. Hứ!
"Chú biết mẹ cháu là mẹ cháu nhưng ý chú tên gọi của mẹ cháu là gì?" An Vĩ Thần nổi giận , nói chuyện với con nít sao khó đến vậy?
"Mẹ cháu gọi là WING". Tiểu Thiên Thiên nói , thì ra ông chú này hỏi tên a , thế nào không nói thẳng ra , làm cho thằng bé cứ tưởng thúc thúc này không nói rõ được ngôn ngữ.
An Vĩ Thần nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tiểu THiên nhìn mình , anh lại nghĩ đến mẹ gọi là "Wing", anh chưa từng nghe Tâm Kỳ có tên này , suy nghĩ một hồi lại hỏi: " Mẹ cháu tên tiếng Trung Quốc gọi là gì?"
Hả , tên tiếng Trung sao? Cái này cũng không biết nha , từ lúc được sinh ra ai cũng gọi mẹ là Wing , ngay cả Hàn Thúc Thúc cũng gọi là vậy , nên Tiểu Thiên lắc lắc đầu: " Cháu không biết tên tiếng Trung của mẹ cháu".
An Vĩ Thần nhức đầu , xoay người rời đi , không hỏi không quản nữa , tiểu tử nhà ai mà bắt anh kiên trì nói chuyện à?
Tiểu Thiên thấy An Vĩ Thần rời đi , nắm chân của anh lại đáng thương nói: " Thúc Thúc giúp cháu tìm mẹ , cháu muốn mẹ ". Nói xong " Oa Oa Oa " khóc càng lớn hơn.
"Đừng khóc nữa". An Vĩ Thần vừa nói vừa để ngón trỏ xung quanh lông mày , anh không nên mềm lòng hỏi mới đúng .
Tiểu Thiên nghe này sợ liền ngừng khóc thế nhưng vẫn không buông chân của An Vĩ Thần ra chỉ là đáng thương nhìn anh
An Vĩ Thần thấy bộ dáng kia , tâm mềm nhũn , chuẩn bị khom người bế tiểu tử kia thì nghe phía trong truyền đến giọng nói của Tâm Kỳ: " Thiên Thiên , Thiên Thiên , là con sao?"
Tiểu Thiên Thiên thấy Tâm Kỳ ,liền buông chân An Vĩ Thần ra , nhanh chạy tới ôm lấy cô: " Mẹ Mẹ , Thiên Thiên mỗi ngày rất nhớ mẹ a".
"Mẹ cũng nhớ Thiên Thiên". Tâm Kỳ vuốt ve tiểu tử đang làm nũng , nhớ nhung nói.
Hai bên trái phải , An Vĩ Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn một đôi mẹ con , thì ra cái tiểu tử này là con của Tâm Kỳ.
Không đúng , con của cô nhỏ này , a …… mắt anh càng sâu nhìn bọn họ , sự tình sáng tỏ một chút xíu , thì ra ……
Anh nghĩ vậy , đột nhiên mâu quang loé sáng ôn nhu nhìn hai người trước mặt .
Tâm Kỳ ôm tiểu tử kia , ngước mắt thấy An Vĩ Thần đứng đối diện , tâm cô nhảy dựng , thảm , người đàn ông này xem ra đã biết , cô nên làm cái gì bây giờ?
Khẩn trương nhìn người đàn ông đối diện , sau đó ôm Tiểu Tử xoay vào trong.
"Em cưng , em có phải nên giải thích hay không? Đây là chuyện gì?" An Vĩ Thần hai tay đút vào trong túi quần , ánh mắt nhìn tiểu tử kia , ý bảo cô giải thích , cái chuyện gì đã xảy ra.
Tâm Kỳ mím môi , liếc nhìn Thiên Thiên đang mở to mắt , cô hít sâu: " Giải thích cái gì , con là của tôi , không có quan hệ gì với anh". Lời này là che giấu nhưng kiểu giấu đầu lòi đuôi
An Vĩ Thần sao không biết đứa nhỏ là của ai , anh chỉ muốn cô tự nói ra , anh cấp cho cô một cơ hội giải thích.
Có khả năng , bất gkể mọi chuyện cư nhiên mang theo giọt máu của anh ra ngoài 3 năm , mà anh lại chút nào không biết chuyện , cái này nói xem anh làm sao không tức giận?
"Em tốt nhất là giải thích rõ , Lương Tâm Kỳ , đừng để anh phải nổi giận". An Vĩ Thần cắn răng , quay sang nhìn bộ dạng không có vấn đề gì của Tâm Kỳ nói.
"Mắc cười , An Vĩ Thần , tại sao tôi phải giải thích với anh? Nói xem , đứa bé này đâu có quan trọng gì với anh thì anh kêu tôi giải thích cái gì?" Tâm Kỳ cũng nổi giận nói lại.
Tại sao muốn cô giải thích? đứa bé này không phải của anh , nó chỉ là của riêng mình cô , mãi mãi của riêng Lương Tâm Kỳ mà thôi , cùng anh không có bất kì quan hệ gì
An Vĩ Thần nổi giận , trong mắt lửa giận thiêu đốt , anh gắt gao nhìn cô nhỏ trước mặt , ngón tay bóp " răng rắc" .
Tiểu Thiên sợ hãi nhìn, thằng bé sợ trốn trong lòng ngực Tâm Kỳ , nhỏ giọng hỏi:" Mẹ ,chú ấy là ai vậy?" Chú đáng sợ quá nha , không cần đánh bọn họ nha!
Làm sao bây giờ? Hàn Thúc Thúc chưa có tới , ô ô , Tiểu Thiên Thiên ở trong lòng khóc than.
Sẽ không phải mới tìm được mẹ , lại tới một quốc gia xa lạ đã bị ăn " răng rắc" rồi chứ?
Thiên Thiên lúc này sợ sệt , nhớ đến phim xã hội đen trên truyền hình , cứ cọ nguậy trong lòng ngực Tâm Kỳ , cô cảm giác được bảo bối có điểm sợ an ủi nói :" Không sợ , Thiên Thiên , chú ấy là tài xế nhà mình , giống như chúng ta ở nước ngoài có Trương Bá chở chúng ta đi đó có biết không?"
Giọng nói của cô ôn nhu , tiểu tử kia thở phào , thằng bé nở nụ cười vui vẻ: " Thì ra là tài xế giống Trương Bá a , Thiên Thiên không sợ nữa , Trương Bá Bá là người tốt , không đánh người , vậy bá bá kia có đánh người không?" Thiên Thiên mở to mắt sáng ngời nhìn An Vĩ Thần.
Tâm Kỳ nhịn không được bật cười: " Bá Bá " ha ha , An Vĩ Thần quang vinh thăng cấp lên làm lão bá bá , cô vui vẻ hôn bảo bối , con trai của cô thật tài , ha ha !
Nhưng người nào đó bị cặp mắt linh động của tiểu tử nhỏ kia vừa nhìn , tức giận tiêu bớt phân nửa thế nhưng nghe được "Cái này bá bá" anh tức giận hơn , bị con trai xem là bá bá , đó là điều kinh khủng , và có lẽ anh cũng là người đầu tiên trên thế giới này bị vậy , muốn phát hoả thế nhưng cắn răng nhịn , lửa giận đè lại , anh mới nói: " Chú không phải là cái này bá bá , tiểu tử , chú là ba ba , đã biết chưa?"
Thật tức chết anh .
"Cháu không phải là tiểu tử , chú mới là cái tên tiểu tử ba ba a ". Tiểu Thiên Thiên bỉu môi nói , vẻ mặt không phục , nhóc không phải tiểu tử nha , là nam tử hán mới đúng a.