• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước Mỹ , Los Angeles.

Trong một căn nhà nhỏ , để ra cái giường nho nhỏ , một vật nho nhỏ đang ngủ , ánh mặt trời chiếu rọi xuống tại khuôn mặt trắng nõn như một Tiểu Thiên Sứ , lông mi thật dài , trên trán có chút mồ hôi , ánh mắt nhíu chặt , trong miệng không ngừng gọi: " Mẹ mẹ , mẹ mẹ , Thiên Nhi rất nhớ mẹ , mẹ mẹ , mẹ mẹ ……"

Một đứa nhỏ đang nhắm mắt , nhưng hai tay giang ra tựa như ôm cái gì , trên mặt nở nụ cười , còn chưa tới mấy phút đã bị người hầu đánh thức .

"Thiếu Gia , Thiếu Gia , mau dậy , Hàn Tiên sinh gọi điện tới , nói Thiếu Gia nhanh lên một chút , Hàn Tiên Sinh sắp tới". Người hầu nhỏ giọng đánh vỡ giấc mộng đẹp của đứa nhỏ.

Người trên giường mở mắt , một đôi mắt to trong veo , không nhìn rõ người hầu đứng trước giường .

Người hầu thấy vậy , lấy chăn mền , miệng thúc giục: " thiếu Gia , không đứng dậy thì lát nữa Hàn Tiên Sinh đi rồi đừng khóc nha" .

Người hầu một chữ truyền tới tai , đứa bé nhanh mở mắt tìm y phục mặt vào.

Bé quên mất hôm nay Hàn Thúc Thúc nói sẽ dẫn đi gặp mẹ , cư nhiên chuyện quan trọng như vậy lại quên , tự gõ đầu mình , mặc quần áo tử tế nói với người hầu: " Nhanh giúp cháu làm bữa sáng , cháu xong sẽ ra ăn ngay , nhanh nhanh một chút", một bên vào toilet một bên phân phó nói.

"Bữa sáng đã làm xong chỉ còn chờ thiếu gia xuống ăn". Người hầu cười đáp rồi đi xuống lầu.

Chốc lát sau , Thiên Thiên liền ăn mặc chỉnh tề xuống lầu , nhét một đống vào trong miệng , chỉ thấy trong phòng khách âm thanh vang lên: " Thiên Nhi , Thúc Thúc tới rồi". Hàn Minh Vũ đi vào , tựa không kịp chờ kêu nhóc.

Thiên Thiên nghe được thả đồ ăn trong tay , nhảy xuống cái ghế chạy ra: " Hàn Thúc Thúc , Thiên Nhi ở đây". Thiên Thiên ôm lấy Hàn Minh Vũ , vui vẻ đi đến.

Hàn Minh Vũ thấy vậy , cúi người tiếp nhận Thiên Thiên , ôn nhu sờ sờ cái đầu: " Thiên Nhi , không ăn sáng sao?"

"Cháu đang ăn , hì hì ! Thiên Thiên có đúng hay không thật ngoan ngoãn a!" Thiên Thiên hất càm lên , cười híp mắt nói.

"Ừ , Thiên Nhi rất ngoan".

"À , Hàn thúc Thúc khi nào cháu được đi gặp mẹ ? Vừa rồi trong mơ cháu gặp mẹ a , cháu nhớ mẹ ". Thien Nhi nói , ánh mắt cũng ửng hồng.

Mẹ mới đi 2 ngày mà đã nhớ , thật là nhanh muốn nhìn thấy mẹ .

Hàn Minh Vũ nhìn tiểu tử nhỏ trong lòng , cười hỏi: " Thiên Nhi nhớ mẹ sao?"

Tim của anh đau nhức cùng vui vẻ , đau nhức vì hài tử này là của ai kia , vui vẻ là anh rốt cuộc tìm được cô , mấy tháng qua nhớ lại , anh kích động rớt nước mắt , cũng từ đó về sau anh chăm sóc cho Tâm Kỳ , không hỏi đứa bé là của ai chỉ yên lặng nỗ lực , mặc dù trong lòng cô không có anh , anh cũng vẫn yêu cô như cũ , chỉ hy vọng có một ngày cô có thể phát hiện ra anh rất yêu cô , rất rất yêu cô.

Từ ngày đó về sau , anh mỗi ngày chăm sóc cho đến khi cô sanh đứa bé , mà cũng nhờ vậy anh liền biết đứa nhỏ là của ai , thế nhưng anh không hiểu vì sao cô lại ôm cái thai đi tới một quốc gia xa lạ này , bất quá anh khẳng định là bởi vì người đàn ông kia, nhớ tới người đàn ông kia trong mắt Hàn Minh Vũ loé lửa giận , nam nhân chết tiệt , một ngày nào đó sẽ làm gã hối hận , nhất định.

—————————————————

Buổi tối , Thiên Thiên cùng Hàn Minh Vũ mua vé máy bay , ngồi trên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK