Người trong thôn đồn đãi Trần Tiểu Mễ đào được nhân sâm, càng đồn càng lớn, cũng truyền tới tai Trần Tiểu Mễ.
"Ngươi nói với người ta ta đào được nhân sâm?" Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Không sai, không thể để Lục gia biết được bạc này có liên quan tới ta."
Người Trần gia đã cắt đứt quan hệ với Trần Tiểu Mễ, nhưng Lục gia lại không như vậy, từ lần trước Lục Đồng tới đây, bảo hắn làm việc, đã có thể đã nhìn ra, hắn không thể để Lục gia có cảm giác là bạc này do hắn kiếm được.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Vậy cũng đúng."
Đối với cách làm của Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ cũng rất tán đồng, bất quá...... "Ngươi không sợ người ta nói ngươi ăn cơm mềm* sao?"
*ăn cơm mềm: ăn bám
Lục Lâm cười cười, nói: "Không quan hệ." Mấy thứ thanh danh này, sống không được, chết cũng không thể mang theo, cuộc sống mới là của mình.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm có chút kỳ quái.
Phòng ở đã tu sửa xong, Trần Tiểu Mễ lại vào núi.
Lục Lâm cũng đi theo vào, tính đào một ít củ từ.
Lục Lâm ngồi xổm trên mặt đất, lấy ra chùy thủ thường dùng đào củ từ.
Khi Lục Lâm lấy chủy thủ ra, liền có một đạo thanh âm quạnh quẽ vang lên, nói: "Thứ đó, cho ta."
Tâm Lục Lâm lộp bộp trầm xuống, theo âm thanh nhìn lại, mới phát hiện là Trần Tiểu Mễ.
Lục Lâm nhíu nhíu mày, rõ ràng vừa nãy Trần Tiểu Mễ đã đi rồi, lại là không biết khi nào đã quay lại, bước chân cũng quá nhẹ.
Lục Lâm có chút khẩn trương, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Mau cho ta đi!" Trần Tiểu Mễ xụ mặt, thúc giục nói.
Lục Lâm bất đắc dĩ, đưa chủy thủ cho Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ lấy chủy thủ, yêu thích không buông tay múa may một chút, có chút đắc ý nói: "Nó giờ là của ta".
Ngữ khí Trần Tiểu Mễ có chút bá đạo, Lục Lâm lại không có sinh khí, ngược lại cảm thấy đối phương như vậy có chút đáng yêu, giống như là trẻ con nhặt được bảo bối.
Mắt thấy chủy thủ bị sang tay, Lục Lâm cũng không có sinh khí, chủy thủ giống như vậy, bên trong quầy bán quà vặt của hắn còn có vài cây.
Chủy thủ vừa nhẹ vừa mỏng, Trần Tiểu Mễ lần đầu tiên nhìn thấy chủy thủ hoàn mỹ như thế.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?"
Vừa rồi y không có nhìn lầm, hình như là Lục Lâm đột nhiên biến ra chùy thủ, căn bản không phải là lấy ra từ trên người.
"Ta là hán tử ngươi cưới vào cửa a! Đương nhiên là người rồi" Lục Lâm cười cười.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi có phải là có thể biến ra đồ ăn không ngừng hay không?" Trong nhà có nhiều trứng gà, gạo và mì, Trần Tiểu Mễ đã sớm nghi ngờ. Trần Tiểu Mễ cảm thấy, nếu Lục Lâm có thể không ngừng biến ra đồ ăn, vậy thì quá tốt rồi, y cũng không cần phải phát sầu vấn đề mùa đông tới sẽ bị đói bụng.
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Không phải, trong thân thể ta có một cái nhà, trong đó có một phòng đồ vật, ăn sạch liền không còn nữa."
Trần Tiểu Mễ có chút kích động nói: "Trong phòng có phải là có rất nhiều trứng gà hay không?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Có hơn tám trăm cái trứng gà, bất quá đã ăn khoảng một trăm cái."
Trần Tiểu Mễ có chút kích động trừng lớn mắt, nói: "Là từ khi ngươi vào cửa đã bắt đầu ăn một trăm trứng sao?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm thật là quá phá của, gia hỏa này chỉ mới vào cửa hơn hai mươi ngày, một ngày ăn năm sáu cái trứng gà, phú hộ trong thôn cũng không ăn như vậy.
"Ngươi không phải Lục Lâm nguyên bản đi." Kỳ thật, trước khi Lục Lâm lại đây ở rể, Trần Tiểu Mễ cũng có lén đi nhìn một chút, cảm thấy hắn là một người thành thật, vào cửa rồi chắc cũng không dám bạc đãi đệ đệ mình, nhưng Lục Lâm vào cửa và 'Lục Lâm' y nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau.
Vốn dĩ Trần Tiểu Mễ cảm thấy có thể là do Lục Lâm chết qua một lần, cho nên thay đổi tính tình, thế nhưng ngẫm lại hạt châu, giường đất kia lại cảm thấy không thích hợp.
Lục Lâm gật gật đầu.
"Nhà nhỏ là ở đâu ra a, hạt châu là từ trong căn nhà nhỏ ra sao?" Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Nhà nhỏ là một thế giới khác hoàn toàn, vốn dĩ hạt châu ở trong căn nhà nhỏ."
Trần Tiểu Mễ khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta biết ngay là vậy mà." Biết hạt châu không phải là tang vật, Trần Tiểu Mễ thầm thở dài nhẹ nhõm.
"Vậy giường đất thì sao? Cũng là thấy trong sách?"
Lục Lâm chuyển động tròng mắt, nói: "Không phải là sách ở đây."
"Trước kia ngươi cũng là người đọc sách sao?."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta bỏ ra mười năm gian khổ học tập."
"Lên làm quan sao? Hẳn là không làm được đi." Trần Tiểu Mễ hỏi.
Lục Lâm: "......" Xác thật là không thi đậu nhân viên công chức, nhưng chuyện này không thể trách hắn a, nhân viên công chức rất khó thi a! Chẳng những phải có tài hoa, còn phải có nhân mạch*.
*nhân mạch: đại loại là nhờ mối quan hệ
"Nhìn bộ dáng này thì hẳn là không thi đậu rồi." Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Tuy rằng không lên làm quan, nhưng dù sao cũng là người đọc sách.
Lục Lâm: "......"
Danh Sách Chương: