"Ta vào núi." Trần Tiểu Mễ đứng lên nói.
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, bảo đảm nói: "Đại ca, ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố đệ đệ thật tốt, cũng sẽ trông trừng gia hỏa này."
Lúc Trần Tiểu Thái nhắc tới đệ đệ, biểu tình thực ôn hòa, lúc nhắc tới Lục Lâm, liền trở nên hung hãn.
Trần Tiểu Mễ thực vừa lòng với đệ đệ hiểu chuyện, "Giao cho ngươi."
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Vâng"
Trần Tiểu Thái nhìn bộ dáng của đại ca, cảm thấy đại ca là người lợi hại nhất trên đời này, sau này hắn lớn lên, cũng muốn vào núi săn thú, kiếm tiền nuôi gia đình, giảm bớt áp lực cho đại ca.
Vô luận người trong thôn nghĩ về Trần Tiểu Mễ thế nào, ở trong lòng Trần Tiểu Thái, đại ca đều là đại anh hùng nhất thế vô song.
Sau khi Trần Tiểu Mễ đi không lâu, Lục Lâm mở bừng mắt.
Có một truyền thuyết ác nhân như Trần Tiểu Mễ tọa trấn, Lục Lâm cũng không dám trợn mắt, bây giờ Trần Tiểu Mễ đi rồi, Lục Lâm cuối cùng mở bừng mắt.
Lục Lâm chớp chớp mắt, hôm nay là tân hôn của hắn đi, thật sự là một chút ý tứ tân hôn cũng không có.
Lục Lâm nhìn trần ngói cũ nát, trong lòng hiện lên vài phần thở dài.
Cư nhiên lại xuyên đến cái nơi như thế này, nhà người này thoạt nhìn thật nghèo a!
Trần Tiểu Thái tràn đầy ghét bỏ nhìn Lục Lâm, nói: "Nguyên lai là chưa chết a! Nếu như không muốn chết, liền ăn chút gì đó đi, còn nếu muốn chết thì nhớ đi ra ngoài mà chết đừng chết ở đây, nhà này là do đại ca đã dùng số tiền rất lớn mới mua được, ngươi không được làm dơ chỗ của chúng ta".
Lục Lâm: "......" Trần Tiểu Thái này thoạt nhìn chỉ mới bảy tám tuổi, lớn lên có chút gầy yếu, thế nhưng lại rất có khí thế, không biết có phải bị ca ca có thể đánh chết lão hổ kia của hắn ảnh hưởng hay không.
Ở thế giới này, tỉ lệ song nhi được sinh ra tương đối ít, Trần gia có ba người, lão đại, lão tam đều là song nhi, chỉ có lão nhị Trần Tiểu Thái là một tiểu tử.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nhíu nhíu mày, nói: "Ta không muốn chết, ta muốn ăn chút gì đó."
Trần Tiểu Thái quăng cho Lục Lâm một ánh, coi như ngươi thức thời, "Đại ca tiêu mười lượng bạc mua ngươi về, cho nên đừng có bày đặt thể hiện uy phong hán tử với ca ca ta, ca ca ta rất lợi hại a."
Lục Lâm: "......." Thế giới này, nam tôn nữ ti, người một nhà ăn cơm, nữ tử không thể ăn trên bàn, càng đừng nói đến song nhi thân phận còn thấp hơn so với nữ tử.
Trần Tiểu Mễ nhìn thì uy phong tám phương, người gặp người sợ, nhưng trên thực tế, chốc lát y sẽ cũng lộ ra mệt mỏi, nói không chừng còn sẽ bị những thôn dân ngu dốt đó ồn ào, bức bách đến chết, hoặc là bị Trần gia bắt chẹt.
Trần Tiểu Thái vẫn luôn đi theo bên người Trần Tiểu Mễ, đương nhiên biết rõ đại ca cũng không dễ dàng gì, Lục Lâm vào cửa, Trần Tiểu Thái cảm thấy cần phải để cho người này biết rõ tình huống của mình.
"Đã biết." Lục Lâm nói.
Lục Lâm thầm nghĩ: Cái tiểu quỷ này, tuổi còn nhỏ mà đã hung tàn như vậy, với cái tính tình này, sao có thể cưới được vợ.
Trần Tiểu Thái thấy Lục Lâm thụ giáo, thái độ với Lục Lâm cũng hòa hoãn hơn một chút.
Trần Tiểu Thái bưng một chén cháo gạo lức cho Lục Lâm, cảnh cáo nói: "Trong nhà không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, ngươi mau chóng khỏe lại cho ta, rất nhanh sẽ đến mùa đông, còn phải chuẩn bị lương thực cho mùa đông nữa."
Trong lòng Trần Tiểu Thái có chút phát sầu, năm nay đã tiêu quá nhiều tiền, trong nhà lại nhiều thêm một miệng ăn. Nếu như không nghĩ ra hiệp pháp, chỉ sợ không qua nổi mùa đông, vẫn là nên kiếm một ít tiền, nhưng trong nhà lại không có đồng ruộng.
Trần Tiểu Thái nghĩ nghĩ, nhìn Lục Lâm càng thêm bất mãn, tốn mười lượng bạc mua người này, mười lượng bạc đã mua được không ít lương thực.
Trần Tiểu Thái quyết định chờ Lục Lâm khôi phục tốt một chút, liền để cho Lục Lâm đi theo đại ca săn thú, hoặc là vào thành làm công ngắn hạn, một người lớn như vậy, cũng không thể không làm cái gì.
Lục Lâm ăn cháo, nhịn không được nhíu nhíu mày, kiếp trước hắn cảm thấy thức ăn mình ăn đều rất độc hại, nào là biển đổi gen, nào là phân bón hóa học...... Nhưng cho dù độc hại cũng có thể ăn no a! Tới cổ đại rồi mới biết, ăn đồ ăn không sạch đã không còn quan trọng, có ăn là đã tốt lắm rồi.
Hương vị gạo lức rất là không tốt, ăn vào cảm giác giống như ăn hạt cát, ăn cháo gạo lức, Lục Lâm âm thầm cảm thán ở trong lòng, kiếp trước có rất nhiều người thích thực phẩm thiên nhiên, nhưng thực phẩm hoàn toàn tự nhiên cũng không có quá nhiều, kỳ thật, mì gói cũng rất tốt.
Lục Lâm nhịn không được có chút ghét bỏ, đại khái là bị sắc mặt Lục Lâm chọc giận.
Trần Tiểu Thái mắng một tiếng, "Không muốn ăn thì đừng ăn." Hùng hổ xoay người rời đi.
Lục Lâm nhìn bóng dáng Trần Tiểu Thái, gãi gãi tóc, tuy rằng kiếp trước hắn không phải là người đại phú đại quý gì, nhưng cũng là không lo ăn mặc, đùng một cái trở về cổ đại, tốt xấu gì cũng phải để hắn có thời gian thích nghi một chút chứ.
Nhìn Trần Tiểu Thái rời đi, Lục Lâm từ trong quầy bán hàng lấy ra một hộp sữa trái cây Wahaha uống.
Lục Lâm thầm nghĩ: Lão bà là người cuồng bạo lực, nhà mẹ đẻ lại là một đám ăn thịt người không nhả xương, nếu muốn sống sót ở cái chỗ này, vẫn là phải nhanh khỏe lên mới được.
Danh Sách Chương: