• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng .
"Qua mấy ngày nữa, ta và Tiểu Thái sẽ đến thị trấn kế bên, ngươi đừng về nông thôn, cứ ở lại chỗ này đi."
"Ta biết rồi."
"Hiện tại thân thể ngươi không tiện, tận lực tránh xung đột với người khác." Lục Lâm lại không yên tâm dặn dò.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, có chút ngạo nghễ nói: "Hiện tại ta vẫn có thế tấu ngươi mấy quyền."
Lục Lâm: "......."
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Được rồi, ta biết chừng mực, ta cũng không phải người thích đánh nhau, là những kẻ kia tới tìm đánh, những kẻ mà ta đánh đều là cặn bã."
Trần Tiểu Mễ thấy Lục Lâm hống y như hống tiểu hài tử, tràn đầy buồn bực trợn trắng mắt.
Lục Lâm, Tần Nghị và Trần Tiểu Thái cùng đến Liễu Trấn kế bên, so với Lâm Trấn, chỗ Lục Lâm đang ở thì Liễu Trấn lớn hơn rất nhiều, cửa hàng trên phố, cũng rực rỡ hơn Lâm Trấn.
Sau khi Lục Lâm tới Liễu Trấn, liền đến khách điểm thuê phòng ở.
Tần Nghị cùng Trần Tiểu Thái đi theo Lục Lâm, suốt ngày đi vòng vòng trên phố.
Công việc của Tần Nghị là đi theo Lục Lâm, mỗi ngày đi theo Lục Lâm ăn không uống không ở không, không khỏi làm Tần Nghị có chút không được tự nhiên, đặc biệt là giá thành ở Liễu Trấn rất cao.
Sau mấy ngày ở Liễu Trấn, cuối cùng Lục Lâm chọn một cửa hàng sắp chuyển nhượng, thuê hai mươi lượng một tháng, lấy được quyền thuê cửa hàng ba năm.
Cửa hàng lần này Lục Lâm thuê khác với cái mua lần trước, cửa hàng này cực kỳ rộng lớn, còn có một cái hậu đường, có thể dùng để cư trú lâm thời.
Sau khi thuê được cửa hàng, Lục Lâm lại tìm người đến trang hoàng lại một chút.
Lục Lâm để lại cho hai người Trần Tiểu Thái chút bạc, để hai người lưu lại Liễu Trấn chuẩn bị khai trương, còn mình thì đi về trước.
Từ một người miền núi bỗng nhiên trở thành hộ vệ, trong nhất thời Tần Nghị cũng không thể thích ứng được với loại thay đổi này, nhưng Trần Tiểu Thái lại thích ứng được rất nhanh.
Thời điểm Lục Lâm làm việc ở cửa hàng Hoa Hạ, Trần Tiểu Thái liền ở một bên quan sát chỉ cần nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo là được.
Có một người cao to như Tần Nghị ở bên cạnh, cho dù Trần Tiểu Thái còn nhỏ tuổi thì cũng không ai dám xem thường.
Khi Trần Tiểu Mễ nhìn thấy Lục Lâm trở về, Trần Tiểu Thái không trở về, có chút lo lắng.
"Ngươi ném Tiểu Thái ở lại một mình sao?"
Lục Lâm có chút xấu hổ nói: "Cũng không phải một mình nó, có Tần Nghị trông mà."
Biết Tần Nghị cùng Trần Tiểu Thái ở chung một chỗ, Trần Tiểu Mễ cuối cùng cũng yên tâm.
Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm kể lại, ấp úng nói: "Ngươi cư nhiên để Tiểu Thái xử lý chuyện này."
"Này không phải là do nhân thủ không đủ sao? Huống chi, Tiểu Thái cũng không còn nhỏ nữa, nên học được tự mình đảm đương một phía, có người mới mười hai tuổi đã làm tể tướng*, Tiểu Thái của chúng ta cũng không kém bao nhiêu."
*Tể tướng 12 tuổi: Cam La, ông nhậm chức tể tướng khi 12 tuổi dưới thời Tần Vương Doanh Chính (Tần Thủy Hoàng).
Tể tướng, địa vị dưới một người trên vạn người, so sánh một chút, hắn chỉ là muốn Trần Tiểu Thái quản lý một cái cửa hàng, chuyện cũng không có gì to tát. Tuy rằng là vậy nhưng ném một đứa trẻ vị thành niên ra bên ngoài, Lục Lâm cũng có chút chột dạ.
"Thực sự có người mới mười hai tuổi đã làm Tể tướng sao?" Trần Tiểu Mễ tràn đầy hoài nghi nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Nơi ở trước kia của ta có."
Trần Tiểu Mễ có chút hoài nghi nói: "Hoàng đế kia điên rồi sao? Để một đứa nhỏ làm Tể tướng, triều đại đó chỉ sợ là không bền lâu."
Lục Lâm: "......" Cam La chính là thiên tài, nhưng đúng là sau đó triều Tần không kiên trì được bao lâu đã diệt vong.
Qua mấy ngày, Lục Lâm thuê một đội hộ vệ, vận chuyển một đống cặp sách đến Liễu Trấn.
Sau khi Lục Lâm đến cửa hàng, liền thấy mấy công nhân đang trang hoàng cửa hàng dưới sự chỉ huy của Trần Tiểu Thái.
Chắc là Trần Tiểu Thái đã tham khảo cách Lục Lâm trang trí cửa hàng ở Lâm Trấn, đính lên tường không ít móc nối, dùng để treo túi sách.
Lục Lâm nhìn cửa hàng rực rỡ hẳn lên, vỗ vỗ vai Trần Tiểu Thái, tràn đầy vui mừng nói: "Tốt lắm! Làm không tồi."
Trần Tiểu Thái có khả năng như thế, Lục Lâm cũng có chút kiêu ngạo.
Trần Tiểu Thái gãi gãi đầu, nói: "Khá tốt, mọi thứ đã đến, nếu không có gì xảy ra thì có thể chuẩn bị khai trương rồi."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Tốt."
Có không ít người ở Liễu Trấn nghe qua danh tiếng của cặp sách, nhưng cũng có rất nhiều người không biết đến.
Biển hiệu cửa hàng Hoa Hạ vừa treo lên, làm không ít người chú ý, có không ít phú thái thái ở Liễu Trấn tò mò, không biết khi cửa hàng Hoa Hạ khai trương sẽ có bộ dáng gì.
Một khi cửa hàng khai trương, liền có không ít khách nhân đến xem.
Lục Lâm vận chuyển đống cặp sách này đến Liễu Trấn, đa số đều là những cái bán không được, có rất nhiều người ở Liễu Trấn chưa từng đi qua Lâm Trấn, nên thập phần tò mò về đống cặp sách mới vận chuyển đến, ở đây cũng không có bao nhiêu người thấy qua cặp sách, đương nhiên sẽ không biết túi này là hàng tồn kho.
Khi treo cặp sách lên, đã có cảnh tranh đoạt.
Mấy học viên ở học đường gần đó cũng kết nhóm đến mua đồ.
Trần Tiểu Thái biết trong nhà dư lại không ít túi, nhìn thấy đống túi ế trong nhà bán được tốt như vậy, cũng mơ hồ có chút kích động.
Đống túi Lục Lâm mang đến, ngay ngày đầu tiên đã bán ra được một phần ba, mấy cái có kiểu dáng đặc biệt không đến hai ngày đã bán hết sạch.
Lục Lâm thấy tình huống này, cảm thấy chính mình vẫn có chút lo xa, đống túi vận chuyển đến đã sắp bán hết sạch.
Khách nhân trong tiệm quá nhiều, Lục Lâm cần phải lưu lại hổ trợ Trần Tiểu Thái, chỉ để Tần Nghị trở về lấy hàng.
Cửa hàng túi vừa mới khai trương, sau mười ngày bạo mua, cuối cùng cổ nhiệt triều này cũng lui xuống, Lục Lâm ở lại trong tiệm mấy ngày, mấy ngày nay, Lục Lâm không nhúng tay vào chuyện trong tiệm, thấy tình huống trong tiệm ổn định, một mình Trần Tiểu Thái cũng xử lý không tồi, hắn mới trở về.
Lục Lâm vừa đi, trong tiệm lại lần nữa chỉ còn lại Trần Tiểu Thái và Tần Nghị.
Trong viện.
Trần Tiểu Mạch có chút buồn bực ngồi dưới đất, có chút không cao hứng thở dài.
Trên mặt đất có phô chiếu trúc, thời tiết khá nóng, ngồi dưới đất cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Trần Tiểu Mạch ôm chân, từ đầu này lăn đến đầu kia, lại từ đầu kia lăn đến đầu này.
Trần Tiểu Mạch đã hoàn toàn phát triển, bụ bẫm, nhìn cũng thuận mắt.
"Thẩm Trì ca ca, không thấy nhị ca, không thấy nhị ca, có phải nhị ca bị bán đi rồi hay không?"
Thẩm Trì bất đắc dĩ nói: "Không phải." Nếu như Trần Tiểu Mễ bỏ được đem Trần Tiểu Thái đi bán, cũng không cần phải chờ đến bây giờ, "Nhị ca ngươi đã đi ra ngoài làm đại sự rồi."
Trần Tiểu Thái đã đi gần một tháng, trước khi đi, Trần Tiểu Thái còn từng trò chuyện với Thẩm Trì, hắn đã nói với Thẩm Trì chuyện Lục Lâm muốn tống cổ hắn đến thị trấn kế bên làm chưởng quầy.
Thẩm Trì cho rằng Lục Lâm chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới, Trần Tiểu Thái thật sự đi.
Thẩm Trì thầm nghĩ, trước kia Tiểu Thái giúp việc trong tiệm, lúc Vạn Thiết không lo hết việc, Tiểu Thái có thể giúp trông cửa hàng, nhưng hiện tại, bên kia chỉ có một mình Tiểu Thái trông cửa hàng, cũng không biết có rảnh để về hay không.
Trần Tiểu Mạch có chút không vui nói: "Nhị ca không ở, thật buồn a!"
Thẩm Trì nhìn Trần Tiểu Mạch lăn lộn trên đất, có chút bất đắc dĩ, "Bằng không, đệ biên dây đeo với ta đi."
Trần Tiểu Mạch hơi đỏ mặt, nói: "Đệ đi tìm Lâm ca chơi."
Trần Tiểu Mạch như là đang trốn tránh cái gì, lon ton chạy đi.
Thẩm Trì cười cười nhìn bóng dáng hoạt bát đáng yêu của Trần Tiểu Mạch, người trong thôn đều nói Trần Tiểu Mạch là một kẻ ngốc, nhưng Thẩm Trì lại cảm thấy Tiểu Mạch cũng không ngốc như mọi người nói, trái lại Tiểu Mạch còn nấu ăn rất ngon, nhưng mà hình như Tiểu Mạch không có thiên phú biên dây đeo, thường xuyên làm rối dây vải.
Nghĩ đến Trần Tiểu Thái, Thẩm Trì ẩn ẩn có chút tiếc nuối.
Trong viện tử này, bây giờ có không ít tiểu hài tử, tỷ như Vạn Tiểu Phàm của Vạn gia, hay là huynh đệ Tần gia, nhưng Thẩm Trì lại khó có thể chơi cùng bọn họ.
Trần Tiểu Thái rời đi vài ngày, Thẩm Trì không khỏi có chút tưởng niệm Trần Tiểu Thái.
Thẩm Trì cảm thấy số học có chút mới lạ, nhưng khi đó Trần Tiểu Mễ là dạy Tiểu Thái, chỉ thuận tiện dạy bọn họ một chút, bây giờ Trần Tiểu Thái không ở, Thẩm Trì cũng ngại quấy rầy Trần Tiểu Mễ.
Tần Minh bưng chén, soàn soạt ăn cạn chén mì "Đại ca, thứ này thật ngon."
Tần Lãng trừng mắt nhìn Tần Minh, tức giận nói: "Đối với ngươi mà nói, có thứ gì không thể sao?"
Tần Minh gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, "Thật sự ăn rất ngon mà!"
Nhưng mà đồ ăn của Lục gia đúng là không có gì mà không thể ăn, hai ba ngày, còn có thể thấy thức ăn mặn.
Tần Minh cảm thấy trong khoảng thời gian này, giống như là đang nằm mơ vậy, không cần lo lắng mưa to gió lớn, cũng không cần lo lắng không có cơm ăn, mỗi ngày chỉ cần nằm tịnh dưỡng là tốt rồi.
Tần Minh đỏ mặt, đồ ăn của Lục gia đúng là quá ngon a.
Nếu bọn họ rời đi nơi này, trở lại trong núi, thật sự có chút không quen.
Tần Minh không khỏi nhớ tới những ngày sống trên núi, khi còn sống trên núi, lúc có ăn thì phải ăn cho thật no, vậy mới có thể chống đỡ được cho lúc không có đồ ăn, cảm giác trong bụng trống trơn thật sự là không dễ chịu, còn ở nơi này thì gần như là không cần lo lắng.
"Đại ca, chúng ta ăn không uống không ở nhà người ta như thế, thật sự không thành vấn đề sao?" Tuy rằng cuộc sống an nhàn, nhưng nằm lâu rồi, Tần Minh lại càng ngày càng bất an.
Tần Lãng gãi gãi đầu, nói: "Lâm ca nói là không sao, huynh ấy sẽ trừ vào tiền công của cha ."
Trong nhà, không phải chỉ có huynh đệ bọn họ là tiểu hài tử, Vạn Tiểu Phàm sẽ giúp nhóm lửa nấu cơm, Thẩm Trì còn lợi hại hơn, có thể làm đủ loại dây đeo, còn giúp tính sổ.
Vốn dĩ Tần Lãng cảm thấy chính mình khá giỏi, khi còn nhỏ bạn cùng lứa chỉ biết hồ nháo, hắn đã học được cách bắt thỏ, bắt gà rừng, cha cũng khen hắn có thiên phú săn thú, tương lai nhất định là một thợ săn giỏi, nhưng khi tới chỗ này, Tần Lãng phát hiện,  bản lĩnh của hắn không làm được gì.
Bất quá Tần Lãng cũng đã tìm được chuyện mình có thể làm được, gần đây hắn hỗ trợ đốn củi, gánh nước.
Nếu Lục Lâm cần, hắn sẽ giúp đỡ chạy vặt.
"Tiền công của cha? Tiền công của cha đủ trả sao?" Ở trấn trên, phí ăn, ở cũng không phải thấp a, trấn trên cũng không phải nơi dễ dàng sinh sống, có vài người từ nông thôn dọn đến trấn trên ở, nhưng không đủ tiền, cũng chỉ có thể xám xịt trở lại nông thôn.
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng hình như Lâm ca rất hào phóng." Tần Minh dừng một chút, lại nói: "Lâm ca nói, cửa hàng mới thiếu mấy người, ta có thể đến đó giúp việc, nếu ta làm tốt, có thể sẽ nhận được phân nữa tiền công của cha."
Tần Minh có chút kích động nói: "Đại ca, đây là chuyện tốt a, huynh qua đó đi."
Tần Lãng nhìn Tần Minh, nói: "Không phải đệ còn chưa khoẻ sao? Chờ để khoẻ hẳn, ta sẽ qua đó."
Tần Minh không cho là đúng nói: "Đại ca, ta có thể tự lo cho mình, ta cảm ta đã có thể hoạt động, không lâu nữa, ta còn có thể giúp huynh."
Tần Lãng lắc lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Đừng cậy mạnh, lần trước đệ lăn lộn như vậy, suýt chút nữa doạ chết cha rồi."
Tần Minh nghĩ tới chuyện mình bị thương, suýt chút nữa làm cả nhà tán gia bại sản, liền có chút xin lỗi. "Lần sau ta sẽ chú ý."
Tần Lãng liếc mắt nhìn đệ đệ ủ rũ cụp đuôi, duỗi tay xoa xoa đầu đệ đệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK