• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục An thất nghiệp, nên chỉ có thể làm việc ở nhà.
Lục lão gia tử cảm thấy nhi tử mất việc làm Lục gia mất mặt, liền đưa chuyện đốn củi, gánh nước cho Lục An làm.
Lúc Lục An còn làm việc ở trấn trên cũng quản lí mấy chục dân công.
Thuộc hạ của hắn đều cung kính hắn, xum xoe nịnh bợ hắn, làm Lục An cảm thấy lâng lâng, lâu dần cũng làm hắn sinh ra thói tự cao tự đại.
Thất nghiệp làm tâm thái của Lục An có chút không cân bằng, Lục Minh kênh kiệu với Lục An, Lục An cũng lười để ý tới hắn, hai huynh đệ oán trách lẫn nhau, la hét ầm ĩ không ngừng.
Nói tóm lại, Lục An nhận hối lộ, bị đuổi việc, còn lén xài hết tiền, hắn tự biết đuối lý nên khi hai huynh đệ cãi nhau, đa số là lão đại Lục Minh chiếm thượng phong.
Lục An sống ở trấn trên rất tiêu dao, sau khi về nhà thì bị sai phái làm này làm nọ cả ngày, hắn có chút hụt hẫng.
Lão thái thái cùng lão gia tử đều giúp đỡ lão đại, làm Lục An bực mình không thôi.
Lục An nằm ở trên giường, có chút buồn bực nói: " Lão đại thật quá đáng."
Lâm Tú Nhi cũng có chút oán giận Lục An, Lâm Tú Nhi cũng không biết chuyện Lục An nhận hối lộ, nhưng giận là giận, dù sao hắn cũng là đương gia của nàng, Lâm Tú Nhi cũng không thể làm gì được.
"Hai ngày trước, Lục Đồng có trở về một chuyến, lúc đi còn lấy theo hai mươi cái bánh bao của nhà mình." Lâm Tú Nhi nói.
Lục An cau mày, nói: "Sao đại tẩu lại làm thế, con gái gả chồng như nước đổ đi, làm gì có chuyện trợ cấp như thế được, nhà mình cũng đã rất khó khăn rồi."
Gả Lục Đồng đi, nhà lão đại cũng được hai mươi lượng bạc, còn hắn thì một lượng bạc cũng không thấy a, Lâm Tú Nhi cau mày, nói: "Nhà chồng Lục Đồng cũng không nghèo, luôn chạy về nhà mẹ đẻ tống tiền thì còn ra thể thống gì nữa."
Lâm Tú Nhi không biết, Thang thị dung túng nữ nhi như thế, căn bản không phải vì thương nữ nhi, mà là do Lục Đồng nắm được nhược điểm của Lý Phương Nguyệt, nếu Thang thị không cho, Lục Đồng sẽ nói chuyện này cho lão thái thái, Thang thị cũng xém bị con gái mình làm cho tức chết.
Lão thái thái không biết nội tình, nên có oán khí rất lớn mỗi khi Lục Đồng chạy về nhà mẹ đẻ.
"Lão đại dưỡng ra đứa con gái như vậy mà lại dám khoa tay múa chân với ta cả ngày, đúng là không biết điều."
Bên Lục gia loạn thành một đoàn, bên Lục Lâm xảy ra chút chuyện.
Một mình Trần Tiểu Thái ngồi xe từ Liễu Trấn về Lâm Trấn.
"Người ta không cho chúng ta thuê?" Lục Lâm hỏi.
Trần Tiểu Thái rầu rĩ nói: "Lão bản nói cửa hàng này cần dùng để làm việc khác nên không cho chúng ta thuê."
Lục Lâm cau mày, lúc trước hắn quyết định thuê cửa hàng này ở Liễu Trấn cũng đã nói chuyện rõ ràng với lão bản, sao bây giờ lão bản lại đổi ý.
"Hai bên đã kí khế ước, lão bản có nói sẽ bồi thường như thế nào không?" Lục Lâm hỏi. Trần Tiểu Thái có chút buồn bực nói: "Ông ấy nói, chỉ lấy tiền mấy tháng thuê thôi, tiền còn dư lại sẽ trả cho chúng ta, Lâm ca lão bản hạn cho chúng ta trong vòng ba ngày phải dọn đi, nếu không sẽ ném đồ của chúng ta ra ngoài, nếu không có Tần đại thúc trấn áp, ta đoán lão bản kia đã ném đồ của chúng ta ra ngoài ngay lúc đó."
"Ít nhiều gì cũng nhờ Tần đại thúc." Lục Lâm nói
"Đúng vậy nếu không nhờ Tần đại thúc trấn áp bọn họ, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ." Trên tay Tần Nghị từng dính máu tươi, lúc xảy ra xung đột phóng xuất ra sát khí rất nặng, làm Trần Tiểu Thái cũng có chút sợ.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Lão bản kia cũng thật xấu tính."
Đối phương cư nhiên còn muốn lấy tiền thuê mấy tháng này, sau khi hắn thuê cửa hàng kia, đã tốn không ít tiền để tu chỉnh, huống chi, đối phương còn vội vội vàng vàng đuổi hắn đi, chỉ sợ sẽ phải chậm trễ chuyện buôn bán.
Lục Lâm hít sâu một hơi, nói: "Chuyện này không nên chậm trễ, ta và ngươi cùng đi qua đó xem sao."
Trần Tiểu Mễ đi ra, nói: "Có người giở trò lưu manh sao? Để ta qua đó tấu tên xấu xa kia một trận."
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Thôi ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta có thể xử lý được."
Trần Tiểu Mễ rầu rĩ, nói: "Cũng được."
Lục Lâm cắn chặt răng, chuyện này cũng không trách đối phương, đối phương không muốn cho hắn thuê nhà thì thôi, chỉ cần trả lại hết tiền thuê là được.
Vốn dĩ Lục Lâm còn cảm thấy lão bản rất tốt bụng, hiện tại thì không cảm thấy như thế nữa, vị trí cửa hàng của ông ta cũng bình thường thôi, nhưng sau khi hắn thuê chỗ này để mở cửa hàng, chỗ đó đã có danh khí, danh khí là thứ vô hình vô trạng, nhưng lại có giá trị không nhỏ. Lục Lâm đến Liễu Trấn, nói chuyện với lão bản một chút rồi thu dọn tất cả đồ đạt.
Lục Lâm thấy lão bản kia gấp không chờ nổi muốn tiễn hắn đi, liền biết hơn phân nửa là do đối phương đã tìm được người thuê với giá tốt hơn hắn, Lục Lâm cãi nhau ầm ĩ với lão bản một trận, cuối cùng thu lại được mười tám lượng bạc, tính đi tính lại vẫn lỗ một chút.
Trong lòng Lục Lâm có chút bứt rứt, nhưng ngẫm lại, cái cửa hàng này đã kiếm cho hắn hơn hai trăm lượng, tâm tình cũng bằng phẳng lại.
"Lâm ca, hiện tại nên làm gì bây giờ?" Trần Tiểu Thái hỏi.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái liếc mắt một cái, nói: "Trước tiên hãy đem tất cả đồ vật đến khách điếm trước đã."
"Cũng được!"
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Thái đưa tất cả đồ vật đến khách điếm, hắn mang theo Trần Tiểu Thái đi dạo một vòng quanh Liễu Trấn, Lục Lâm lại mua thêm một cửa hàng.
Bởi vì thời gian khá gấp gáp, trong trấn cũng có rất ít cửa hàng rao bán, nên vị trí của cửa hàng này không tốt bằng cửa hàng trước.
Tuy rằng vị trí hơi trật một chút, nhưng diện tích lại không nhỏ, phía sau cửa hàng còn có mấy giang phòng ở và giếng nước, rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, lần này Lục Lâm mua luôn cả cửa hàng và phòng ở.
Cửa hàng này nhỏ hơn không ít so với tòa nhà Lục Lâm đang ở tại Lâm Trấn, độ tinh xảo cũng kém hơn rất nhiều, nên chỉ tốn 140 lượng.
Sau khi mua được nhà, Lục Lâm liền đi đón đám người Trần Tiểu Thái, dọn đồ vào cửa hàng mới.
Trần Tiểu Thái đi theo Lục Lâm, nói: "Lâm ca, chủ nhân của cửa hàng này, sẽ không đổi ý tiễn chúng ta đi nữa phải không?"
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, sẽ không." Lần này vì để nhất lao vĩnh dật*, hắn đã mua luôn cả tòa nhà.
Cửa hàng Hoa Hạ mới khai trương ở Liễu Trấn, sinh ý của cửa hàng lại không được như ý, làm Trần Tiểu Thái thập phần thất vọng.
Lục Lâm cũng đi đến cửa hàng trước kia nhìn một chút, không khỏi có chút nén giận.
Lúc dọn khỏi cửa hàng, Lục Lâm đã dọn luôn cả bảng hiệu, nhưng bây giờ cửa hàng này vẫn còn treo bảng hiệu cửa hàng Hoa Hạ, trong cửa hàng này cũng bán quạt và túi, nhìn một cái là biết ngay đó là hàng giả, hơn nữa, giá còn thấp hơn không ít so với bọn họ.
"Lâm ca, gần đây không kiếm được chút sinh ý nào, có người còn tới hỏi ta là có phải cửa hàng của chúng ta mở chi nhánh hay không, giá của cửa hàng chi nhánh rất rẻ, sao chúng ta lại bán đắt như vậy."
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái , nói: "Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi con đường cao cấp, bọn họ cũng chỉ đoạt được một giai đoạn nhất định mà thôi......"
Trước mắt, thời tiết đã sắp chuyển mùa, gió thu cũng kéo đến, cho dù quạt có rẻ đến mấy cũng không ai cần.
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, hắn làm chưởng quầy cũng được một khoảng thời gian, hắn nhớ rõ mình từng cầm qua bao nhiêu bạc, Trần Tiểu Thái chỉ ước chừng thôi cũng biết, trước kia hắn buôn bán kiếm được lợi nhuận kết xù đến thế nào, hiện giờ, cách làm ra mấy thứ này lan truyền ra ngoài, giá cả giảm xuống là phải rồi.
Trần Tiểu Thái nhìn Lục Lâm, nói: "Lâm ca, suốt ngày không bán buôn được gì cũng là vấn đề đó!"
Lục Lâm xoa xoa đầu Trần Tiểu Thái, nói: "Yên tâm đi, sẽ không trừ bớt tiền công của ngươi. Nhưng không bán được đồ thì sẽ không được trích phần trăm đâu."
Trần Tiểu Thái bĩu môi, nhìn Lục Lâm, tức giận nói: "Ta mới không lo lắng về chuyện này."
Lục Lâm xoa đầu Trần Tiểu Thái, nói: "Làm buôn bán mà, luôn có lời có lỗ , quan trọng là tâm tình thoải mái."
Trần Tiểu Thái: "......"
"Sắp tới sẽ không bán được quạt, ta phải về ngẫm lại xem mấy ngày nữa nên bán cái gì." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Thái rầu rĩ nói: "Lão bản của cửa hàng kia thật không biết xấu hổ, tên của cửa hàng cũng không đổi, cư nhiên đặt tên là Hoa Hạ giống chúng ta."
Lục Lâm nghe vậy không cấm có chút khó chịu, nói: "Đúng vậy!" Ở đây cũng không có bảo vệ độc quyền thương hiệu, nên chuyện lấy trộm tên của cửa hàng cũng không bị trừng phạt gì.
"Lâm ca, nhưng mà Hoa Hạ có nghĩa là gì vậy?" Trần Tiểu Thái hỏi
Lục Lâm: "......" Cái này sao, "Hoa Hạ là nơi rất thần kỳ, cái gì cũng có, cho nên tên của cửa hàng là Hoa Hạ."
"Lâm ca, ngươi nghe được chuyện này từ đâu thế, sao ta chưa từng nghe ai nói hết?" Trần Tiểu Thái có chút khó hiểu nói.
Lục Lâm: "Nhìn thấy trong sách."
Phía sau toà nhà Lục Lâm thuê lúc trước có một cái hậu viện, nhưng lại không có phòng bếp, bình thường đám người Trần Tiểu Thái không nấu nướng gì, chỉ tùy tiện mua chút bánh bao trên trấn để ăn thôi.
Lần này Lục Lâm đến đây có mua không ít gạo, mì, dầu để trong phòng bếp, dặn Thẩm Trì thường ngày nên đồ ăn ngon, bọn họ không thiếu tiền.
Chờ Lục Lâm xử lí trong chuyện ở Liễu Trấn cũng đã qua nửa tháng.
Trần Tiểu Mễ thấy Lục Lâm trở về, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Xử lí tốt chuyện bên kia rồi sao?" Trần Tiểu Mễ hỏi.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Phải! Ta mua thêm một gian cửa hàng, nên sau này cũng không cần phải lo lắng về chuyện chủ tiệm đổi ý, lại đuổi chúng ta ra ngoài nữa."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Lại mua phòng ở nữa rồi!" Trần Tiểu Mễ nghiêng đầu, cảm thấy Lục Lâm thật kỳ quái, mua nhiều nhà để làm gì chứ.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Có nhiều nhà mới tốt! Nếu thời cuộc ổn định, giá của nhà ở sẽ tăng lên không ngừng."
Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Vậy cũng phải gặp thời cục ổn định mới được a!
Trần Tiểu Mễ nghe được chuyện xuất hiện một cửa hàng giả mạo ở Liễu Trấn, không khỏi có chút bực mình, "Thật khốn kiếp."
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Đừng tức giận, bọn họ khai trương trễ hơn chúng ta, chi phí tổn thất rất lớn, cho dù bán được nhiều hơn cũng không thể kiếm lời bằng chúng ta."
"Lão bản của cái cửa hàng giả mạo kia là ai thế?"
"Hình như tên là Hạ Hải Sinh, nghe nói là nhị thiếu gia của Hạ gia, Hạ gia lập nghiệp bằng nghề làm vải, làm ăn cực kỳ lớn, Hạ Hải Sinh đứng hàng đệ nhị là con vợ lẽ, hắn có một ca ca là Hạ Vân Hà, nghe nói, Hạ Vân Hà rất có đầu óc kinh thương, hắn làm sinh ý rất rực rỡ."
"Hạ Hải Sinh thì khác, nghe nói hắn thích khinh nam bá nữ, danh tiếng rất kém, nhưng Hạ lão gia tử lại rất thích đứa con trai này, luôn đưa tiền cho Hạ Hải Sinh làm buôn bán, hy vọng hắn có thể làm ra được một chút thành tích, nhưng Hạ Hải Sinh lại lấy phần lớn tiền đi có bạc, ăn nhậu, chơi gái, số tiền còn dư lại thì để làm buôn bán, thông thường là lỗ sạch vốn."
"Chắc là hắn thấy cửa hàng Hoa Hạ của chúng ta buôn bán tốt, cho nên mới nhắm vào cửa hàng của chúng ta."
Trần Tiểu Mễ cau mày, nói: "Loại người vô sỉ như vậy, làm ăn bị lỗ cũng là đáng đời."
"Vị Hạ thiếu gia này, hình như rất đại tài khí thô*." Lục Lâm có chút cảm thán nói. Cửa hàng Hoa Hạ cũng kinh doanh ở Liễu Trấn được một khoảng thời gian, có một ít khách hàng quen thuộc, có người lén nói với Trần Tiểu Thái, Hạ Hải Sinh ra giá bốn mươi lượng bạc thuê cửa hàng trước kia của bọn họ.
Trần Tiểu Mễ có chút khó hiểu hỏi: "Hắn thuê với giá cao như vậy, không sợ lỗ sao?" Theo Trần Tiểu Mễ, buôn bán hàng giả cũng không dễ dàng gì, không phải hắn cứ giả mạo bọn họ là có thể kiếm tiền được, Lục Lâm kiếm tiền bằng cái mới mẻ độc đáo, giống như cặp sách, hầu như tất cả người trong học đường đều có, gần đây đã không bán được nữa.
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Không biết nữa, nhưng hắn lỗ hay không lỗ cũng không liên quan đến chúng ta."
* Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, làm một lần cho đến nơi đến chốn để tránh lằng nhằng về sau.
*Đại tài khí thô: rất có tiền

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK