• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Liễu Nguyệt tới, trong thôn lại có mấy người đến dò hỏi tình hình.
Rất nhiều người cảm thấy, chắc là Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ đã nghe được lời đồn về Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, cảm thấy một tiểu song nhi như Thẩm Trì luôn ở trong tiệm cũng không tốt, cho nên mới đuổi việc Thẩm a bà và Thẩm Trì, nghĩ vậy liền vui sướng khi người gặp họa.
Cũng có không ít người đến an ủi Thẩm a bà, cũng có người là vì để ý công việc kia của Thẩm a bà nên mới đến tìm hiểu tin tức.
Không chỉ có một mình Trương Tú Hà muốn công việc kia của Thẩm a bà, mà còn có rất nhiều người muốn.
"A bà, Trần Tiểu Mễ này cũng quá xấu tính rồi, tốt xấu gì ngài cũng làm đã lâu như vậy, bà coi y kìa, tùy tùy tiện tiện đuổi việc bà, cũng quá không nể tình."
"Khó trách Trần lão thái thái nói y trời sinh phản cốt, dù sao các ngươi cũng là chỗ tâm giao, y cư nhiên không nể tình chút nào......"
Thẩm a bà nghe phụ nhân trước mặt lải nhải, bất đắc dĩ nói: "Không phải ta bị đuổi, chỉ là về xử lý chút chuyện thôi."
"Trước mắt có chuyện gì cần xử lí đâu!" Trịnh thị đã nhận định Thẩm a bà bị đuổi, chỉ là ngại nói ra thôi.
"Cái bà Trương Tú Hà là người chẳng ra gì."
"Nhưng tay nghề của bà ta khá tốt, nói đi cũng phải nói lại, trong thôn chúng ta có rất nhiều người có tay nghề tốt, nếu không phải bà ta có ca ca là lí chính, ở đâu tới lượt bà ta!" Trịnh thị nói.
Thẩm a bà: "......" Bát tự còn chưa có xem, trong thôn đã ồn ào huyên náo như vậy. Lục Lâm hoàn toàn không có ý định thuê Trương Tú Hà đâu!
Thẩm a bà cảm thấy lời đồn này có thể là do Trương Tú Hà cố ý truyền ra, khi lời đồn này truyền đi nhiều, thôn dân có thể sẽ nghĩ là Lục Lâm đã đáp ứng thuê Trương Tú Hà, cứ như vậy, nếu Lục Lâm không thuê Trương Tú Hà, thôn dân sẽ cảm thấy là Lục Lâm lật lọng.
"Hiện tại sinh ý trong tiệm rất ổn định, tạm thời không tính nhận thêm người đâu." Thẩm a bà nói.
Mùa hè ánh nắng chói chang, mấy tiểu hài tử chơi đùa dưới tàng cây nở đầy hoa trắng.
"Á Á, Thẩm Trì về rồi." Trương Đại Bảo nói với Trương Á
Trương Á gật gật đầu, có chút ngạo nghễ nói: "Ân, nghe nói là bị đuổi về."
Trước kia, Lục Lâm cự tuyệt lời cầu hôn của Mã thị, mẫu thân của Trương Á, làm Mã thị cực kỳ tức giận.
Sau đó trong thôn xuất hiện lời đồn về chuyện của Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, tuy rằng lời đồn này không phải do Mã thị truyền ra, nhưng Mã thị đã quạt gió thêm củi một phen.
Trương Á thầm nghĩ: Thẩm gia chỉ còn lại một lão thái bà già cả mắt mờ và một tiểu song nhi, nhìn là biết không thể làm được gì, bị đuổi việc cũng là chuyện bình thường, không bị đuổi mới là không bình thường.
"Nương và dì của ta bán thêu phẩm cho Lục Lâm, kiếm được chút tiền, nghe nói Thẩm a bà còn kiếm được nhiều hơn."
Trương Á bĩu môi, thầm nghĩ: Kiếm được nhiều thì có ích gì, không phải là cũng bị đuổi việc đấy thôi? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trước đó Thẩm a bà cũng đã kiếm được không ít tiền đi.
"Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì thật sự có quan hệ gì sao?"
"Đương nhiên là có quan hệ, hồi trước bọn họ cũng chơi cùng nhau a!"
"Chỉ là chơi cùng nhau mà thôi."
Chuyện đính hôn, không thể không có bà mối, Trần Tiểu Mễ tìm được một bà mối tương đối nổi danh ở vùng này, bà mối Vương.
Bà mối Vương đã tác hợp được mấy chục kiện hôn sự, ở làng trên xóm dưới cũng rất có thể diện.
Bà mối Vương thấy Trần Tiểu Mễ tới cửa, tràn đầy ngoài ý muốn, "Định hôn sự cho Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì?"
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Bà mối Vương có chút khó hiểu nói: "Thẩm Trì là song nhi a!"
Nếu không phải trong nhà thật sự là quá nghèo, nhà bình thường sẽ không chọn song nhi, theo bà biết, gần đây huynh đệ Trần gia kiếm được kha khá, không nói tới khoản tiền công mà người nhà này kiếm được khi làm việc ở trấn trên, trước kia bán bao tay gì đó, cũng đã kiếm được không ít tiền rồi.
Bà còn nghe nói, lúc trước, Lục Lâm vun tiền không chớp mắt mua một con gấu lớn.
Trần Tiểu Mễ lạnh lùng nhìn bà mối Vương, lạnh nhạt nói: "Song nhi thì có gì không tốt sao?"
Bà mối Vương ngượng ngùng cười, nói: "Song nhi rất tốt."
Bà mối Vương bỗng nhiên nhớ tới, Trần Tiểu Mễ cũng là song nhi, trong nhà còn có một song nhi ngốc nữa, một tiểu song nhi ngu đần, nếu y sinh ra trong nhà khác, tất nhiên là sống không tốt, nhưng Trần Tiểu Mễ lại rất thích đứa đệ đệ kia, nuông chiều đến vô pháp vô thiên.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, có chút ngạo nghễ nói: "Đương nhiên rồi, nữ hài tử đều kiều khí, vẫn là song nhi tốt hơn, chịu được khổ."
Thoáng chốc bà mối Vương hiểu được dụng tâm của Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ muốn tìm thêm người làm việc cho nhà y.
Lục Lâm mang Trần Tiểu Thái đi chọn lễ vật đính hôn, Trần Tiểu Mễ đi chọn bà mối.
Trần Tiểu Mễ chọn bà mối Vương, xong việc Lục Lâm mới biết được.
"Ngươi chọn bà mối Vương?" Lục Lâm có chút quái dị nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đã tìm được người đính hôn, thì chọn bà mối nào cũng vậy thôi."
"Cũng đúng, nhưng hình như trước kia, cái bà mối Vương này đã làm mai Lục Đồng cho một người goá vợ." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "A ta quên mất."
Lục Lâm lắc lắc đầu, hôn sự của Lục Đồng cũng là một biến cố bất ngờ, lúc trước Thang thị còn ghét bỏ Lý Kế là kẻ goá vợ, đuổi bà mối ra ngoài, lúc sau, vì không ai nguyện ý ra sinh lễ cao như Lý Kế, nên bà ta mới chịu gả nữ nhi cho Lý Kế, vì thế trong ấn tượng của bà nhạc mẫu này, Lý Kế cũng chẳng tốt được bao nhiêu.
Lục Đồng gả qua nhà Lý Kế, hình như cũng sống không tốt, nhưng chuyện này cũng không thể toàn trách Lý gia, Thang thị đã nuốt hết sính lễ của nữ nhi, còn thường xuyên tới cửa tống tiền, Lý lão thái thái có thể đối xử tốt với Lục Đồng mới là lạ. Huống chi, Lục Đồng lớn lên không tồi, nhưng lại rất kiều khí, không biết làm việc gì.
Thẩm gia.
Thẩm a bà thấy Thẩm Trì không ngừng nhìn ra ngoài cửa, nói: "Đừng nhìn nữa, ba ngày sau, mới là ngày hoàng đạo, chắc là ngày đó bọn họ mới đến đây."
Thẩm Trì gật gật đầu, "Nga" một tiếng.
Thẩm a bà thở dài, hình như người trong thôn đều nghĩ là bọn họ bị đuổi về, sau lưng có không ít người vui sướng khi họ gặp họa, Thẩm a bà cũng không mặt mũi nói bọn họ trở về là để chuẩn bị đính hôn, nói ra sớm, chỉ sợ sẽ bị cho là nói dối.
Thẩm Trì xoa xoa tay, đỏ mặt, trong lòng có chút khẩn trương.
Lúc Thẩm Trì ở trấn trên, cũng biết chuyện Lục Lâm giúp Trần Tiểu Thái cầu hôn, tuy rằng y rất cao hứng, nhưng cũng không quá ngoài ý muốn, Thẩm Trì có chút hảo cảm mơ hồ với Trần Tiểu Thái, y cũng ẩn ẩn cảm giác được hình như Trần Tiểu Thái cũng có chút thích y, nhưng y sợ là mình hiểu sai, nên cũng không dám nghĩ nhiều.
Sau khi Lục Lâm đến tìm Thẩm a bà, Trần Tiểu Thái cũng tìm Thẩm Trì.
Trần Tiểu Thái tặng cho Thẩm Trì một cái đồ trang sức nhỏ bằng bạc, Trần Tiểu Thái mua cái này khi còn ở Liễu Trấn.
Hai người ngồi trong viện, hàn huyên thật lâu.
Trước đó, Thẩm Trì đi ra ngoài rữa đồ, bị mấy nha đầu trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, nha đầu dẫn đầu còn nói y không biết kiềm chế, cho nên mới bị đuổi về.
Thẩm Trì không nghĩ tới người trong thôn có thể khắc nghiệt đến nông nỗi này, bỗng nhiên Thẩm Trì nghĩ tới Tiểu Thái cùng Tiểu Mễ ca có thể đã trưởng thành trong những lời đồn như thế, có thể lời đồn mà Tiểu Thái và Tiểu Mễ ca phải thừa nhận còn nhiều hơn y.
Vốn dĩ Thẩm Trì rất tin tưởng Trần Tiểu Thái, nhưng thôn dân đều nói y không xứng với Trần Tiểu Thái, còn nói là y bị đuổi về, ban đầu thì còn tốt, nhưng khi nghe nhiều rồi, bản thân Thẩm Trì cũng có chút không tin tưởng.
Thẩm a bà không nói với người khác về chuyện của Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, bà chỉ nói, về nhà xử lí chút chuyện, làm trong thôn xuất hiện đủ loại đồn đãi.
Bất quá, khi bà mối Vương tới, lời đồn trong thôn mới ngừng được một chút.
Bà mối Vương làm sinh ý mai mối, nên gặp ai cũng có thể nói chuyện được.
Có thôn dân tò mò hỏi bà mối Vương đến để làm gì, bà mối Vương nói với thôn dân là tới để lấy bát tự của Thẩm Trì, giúp Thẩm Trì xem bát tự, thôn dân đương nhiên cũng thuận miệng hỏi Thẩm Trì so bát tự với ai, bà mối Vương cũng không giấu giếm, nói thẳng ra là so với Trần Tiểu Thái, qua mấy ngày nữa, Trần Tiểu Mễ sẽ đến đây cầu hôn.
Lời của bà mối Vương, dẫn tới một trận ồ lên, mấy người đang vui sướng khi người gặp họa đều sợ ngây người, hoá ra Thẩm Trì không phải bị đuổi về, mà là thật sự có chuyện cần xử lý.
Thôn dân sôi nổi oán trách Thẩm a bà giấu kín, không lộ ra một chút tiếng gió, làm mấy người lúc trước nói bậy mất mặt một phen, lúc chạng vạng, Lý a bà, hàng xóm của Thẩm a, tới Thẩm gia.
Lý a bà và Thẩm a bà là hàng xóm đã lâu, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
"Ngươi cũng giấu thật kín, hoá ra là về thôn để chuẩn bị chuyện thành thân, ta còn tưởng...... Tiểu tử Trần Tiểu Mễ kia qua cầu rút ván đâu."
Thẩm a bà bất đắc dĩ nói: "Ta cũng chưa nói cái gì, đều do người trong thôn truyền bậy."
"Tiểu Thái và Thẩm Trì cũng rất xứng đôi."
Thẩm a bà cười cười, nói: "Cũng được, A Trì của chúng ta có thể chịu được khổ, huynh đệ Trần gia chỉ thích người có thể chịu khổ."
"Có thể chịu khổ là tốt a, nhưng cũng phải thành thật kiên định, ta thấy Lục Trình Ngọc cưới được đại tiểu thư, nhưng cũng không có gì tốt, Lục gia cũng không có khởi sắc, giống như là càng ngày càng nghèo."
Thẩm a bà cúi đầu, không nói gì, Thẩm Trì thường xuyên ở bên cạnh Trần Tiểu Mễ, cũng ngẫu nhiên nghe được chuyện Lý Như chỉ là thị thiếp, do Trần Tiểu Mễ không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Lúc ấy Thẩm Trì cũng không biết Lý Như là ai, khi hàn huyên chuyện phiếm với Thẩm a bà, đã làm Thẩm a bà hoảng sợ.
Khi ấy Thẩm a bà dặn dò Thẩm Trì không được nói bậy, Thẩm a bà cũng không rõ, Lục Lâm biết Lý Như là thị thiếp sau khi Lục Trình Ngọc thành thân hay là đã biết trước nhưng lại không nhắc nhở.
Trương gia.
Trương Tú Hà tràn đầy buồn bực nói: "Không phải là bà mối Vương này nói hươu nói vượn đó chứ, Trần Tiểu Thái mà coi trọng Thẩm Trì?"
Lúc trước Trương Tú Hà cho rằng Thẩm a bị đuổi về, tưởng Lục Lâm xem Thẩm a bà không vừa mắt, nên mới nhân cơ hội đó bỏ đá xuống giếng một phen.
Kết quả, lập tức, Thẩm a bà và Trần Tiểu Mễ sẽ là thông gia, tự nhiên y sẽ không đuổi Thẩm a bà.
Trương Tiến nhìn tiểu cô, nói: "Bà mối Vương sẽ không lấy loại chuyện ra để đùa."
Trương Tú Hà tràn đầy bất mãn nói: "Không phải nói hiện tại Trần Tiểu Mễ có tiền sao? Sao sẽ chọn một song nhi cho đệ đệ mình, chẳng lẽ thương đệ đệ chỉ là ngoài mặt."
"Có lẽ, Trần Tiểu Thái thích song nhi."
Trương Tú Hà bĩu môi, nói: "Song nhi có gì tốt, Trần gia đã có hai song nhi, cư nhiên còn muốn tìm thêm đứa song nhi vào cửa."
"Người ta thích là được rồi."
Trương Tú Hà rầu rĩ mắng: "Cái lão thái bà Thẩm a bà kia đúng là gà tặc, không tính chuyện bà ta lén lừa gạt, bà ta còn làm ta mất mặt."
"Người ta không nói là bị đuổi về, là tự ngươi đoán bà ấy bị đuổi về." Trương Tiến cảm thấy cô cô của mình hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Thấy Thẩm a bà về thôn, liền cho rằng đại lão bản ghét bỏ tay nghề của Thẩm a bà không tốt nên mới đuổi việc, còn tự cho là đúng, nói với mọi người vị trí kia của Thẩm a bà chắc chắn là của bà ta, kết quả, Thẩm a bà căn bản không phải là bị đuổi về, mà là về để chuẩn bị chuyện đính hôn.
"Đại ca, ngươi đến nói chuyện với Lục Lâm đi." Trương Tú Hà nhìn Trương Thành nói.
Trương Tú Hà đã thả ra tiếng gió từ sớm, bà ta sẽ vào vị trí của Thẩm a bà, lần này đột nhiên truyền ra chuyện đính hôn, Trương Tú Hà có chút không leo xuống được.
"Nói chuyện gì chứ?" Trương Thành hỏi.
"Tay nghề của ta, còn tốt hơn tay nghề của Thẩm a bà nhiều." Trương Tú Hà nói.
Trương Thành hút điếu thuốc, người khác thì không vấn đề gì, nhưng nếu là Lục Lâm thì ông không dám chắc, khi Tiểu Mễ sửa nhà, ông đã bị Lục Lâm hố một trận, làm thôn dân thất vọng về ông, thôn dân cảm thấy tại ông không cho mọi người sửa nhà cho Lục Lâm, nên mới dẫn tới chuyện làm giường đất bị người thôn bên đoạt đi.
Trương Thành cảm thấy sau khi Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ, liền có chút khan khác, quả thực giống như là thay đổi thành người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK