Thời gian qua cực nhanh, đảo mắt Lục Trình Ngọc cùng Lý Phương Nguyệt đã kết thân gần một tháng, một tháng này Lục gia có chút gà bay chó sủa.
Lâm Tú Nhi liếc mắt nhìn Thang thị một cái, nói: “Ngày mai có phải là ngày hồi môn hay không?”
Thang thị gật gật đầu, “Phải.” Tuy rằng Thang thị không vừa lòng Lý Phương Nguyệt, nhưng vẫn rất coi trọng lần hồi môn này.
Lâm Tú Nhi có chút tò mò nói: “Lần này về Lý gia, chủ bộ đại nhân sẽ lộ mặt sao?”
Thang thị cắn chặt răng, nói: “Hẳn là sẽ lộ mặt đi.”
Thang thị rất bất mãn Lý Phương Nguyệt, nhưng nghĩ khi trở về Lý gia, có thể nhìn thấy chủ bộ đại nhân, Thang thị vẫn cắn răng chuẩn bị lễ hồi môn tương đối phong phú.
“Nhiều thịt thế!” Lâm Tú Nhi thấy đồ trong lòng có chút hoảng.
Vì hôn sự của Lục Trình Ngọc, trong nhà chính xuất huyết lớn, gần đây đều sống tiết kiệm, Lâm Tú Nhi đã vài ngày không thấy thức ăn mặn, lão thái thái càng ngày càng moi của, trứng gà cũng luyến tiếc ăn, để bán lấy tiền, thấy Thang thị chuẩn bị bao lớn bọc nhỏ, Lâm Tú Nhi thực hụt hẫng.
Lâm Tú Nhi thầm nghĩ: Lão thái thái cũng quá bất công, gần đây trong nhà đều hận không thể bẻ một cái đồng tiền thành hai, nhưng tiêu dùng của Lục Trình Ngọc, thì một chút cũng không hề giảm xuống.
“Này còn không phải là do chủ bộ đại nhân có thể ở đó sao?” Thang thị nói.
Lâm Tú Nhi khó chịu nói: “Cũng có thể là không mà? Không phải lần trước hắn cũng không tới sao?”
Thang thị nghe Lâm Tú Nhi nói, sắc mặt không khỏi khó coi, lần trước chủ bộ không tới tham gia tiệc cưới, Thang thị mất hết mặt mũi, ở trước mặt Lâm Tú Nhi, cũng có chút không dám ngẩng đầu. Thang thị nghĩ chủ bộ đại nhân không tới, là không muốn đến nông thôn, lần này tới trấn trên sẽ có khả năng gặp được. “Lần này thì khác.”
Lâm Tú Nhi bĩu môi, nói: “Lý gia làm sao vậy? Nữ nhi gả lại đây lâu như vậy, cũng không tới an ủi một chút.”
Lục Trình Ngọc thuê một chiếc xe bò, mang Lý Phương Nguyệt đến trấn trên.
Sau khi Lý Phương Nguyệt gả lại đây, mới phát hiện mẹ cho chồng hung hãn, lão thái thái lại càng ương ngạnh, cuộc sống trôi qua cũng không có thư thái như trong tưởng tượng.
Bởi vì của hồi môn không đủ phong phú, Lý Phương Nguyệt ẩn ẩn có chút chột dạ, cho nên, có đôi khi, cuộc sống không thoải mái, cũng chỉ có nhịn, tỷ tỷ nhờ vào mỹ mạo, mà được cơm ngon rượu say, nha hoàn vờn quanh, còn mình lại gả tới nông thôn, củi gạo mắm muối nghèo nàn, Lý Phương Nguyệt thường thở ngắn than dài, thầm hận sinh không gặp thời, gả không tốt.
Sau khi cả nhà Lục Lâm dọn đến trấn trên, liền ít chú ý tới chuyện ở nông thôn, Lục gia phân tranh cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Đám người Trần Tiểu Thái dần dần thích ứng với cuộc sống ở trấn trên.
Lục Lâm đi vào phòng, thấy Trần Tiểu Thái, Tiểu Mạch cùng Thẩm Trì thắt dây đeo, chủ yếu là Thẩm Trì làm, Tiểu Thái ở hỗ trợ, Tiểu Mạch cũng làm, bất quá chủ yếu là quấy rối.
Khi Lục Lâm học tiểu học, nữ sinh trong trường cũng lưu hành thắt dây đeo, rất nhiều người đi học đều lén làm.
Rất nhiều nữ sinh sẽ xỏ thêm hạt châu vào dây, giá của hạt châu thủy tinh ở thời đại này đúng là quá sang quý, Lục Lâm đặt thợ mộc trong thành làm không ít trang sức bằng mộc và một ít mộc châu.
Thẩm Trì không có hứng thú với may vá y phục, nhưng lại có hứng thú không nhỏ với thắt dây đeo, còn suy một ra ba, nghiên cứu ra không ít kiểu mới.
Lục Lâm rất ủng hộ sự yêu thích của Thẩm Trì, cầm một ít dây buộc tóc màu sắc tươi đẹp giao cho Thẩm Trì, để Thẩm Trì thắt dây đeo, để trong cửa hàng bán.
Một cái dây đeo tương đối tinh xảo, có thể bán ba bốn văn tiền, lợi nhuận tương đối ít, nhưng nếu bán nhiều cũng không tồi.
Mỗi khi bán ra được một cái dây đeo, Lục Lâm sẽ phân cho Thẩm Trì một văn tiền, Thẩm a bà cảm thấy phi thường ngượng ngùng, nhưng Lục Lâm kiên trì Thẩm a bà cũng tiếp nhận.
Tôn tử có thể kiếm tiền, Thẩm a bà vẫn thật cao hứng.
Thẩm Trì kiếm được tiền, hứng thú với thắt dây đeo càng lớn hơn nữa.
Tô Hà cầm một ít kim chỉ, vải bông về nhà.
Nhà Tô Hà cách thị trấn tương đối gần, đi khoảng nửa canh giờ là có thể đến nơi, cho nên Tô Hà thường xuyên đến trấn trên tìm việc làm.
“Nương, có mua bánh bao không?”
Tô Hà điểm điểm cái mũi nhi tử, có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ biết ăn!”
Hà Lệ nhìn thứ trong tay Tô Hà, gãi gãi đầu, “Tức phụ, ở đâu có nhiều vải như vậy a?”
“Lấy từ chỗ lão bản, quản sự Vân Nương nói, chúng ta có thể lấy đồ về nhà làm, tính tiền theo kiện, như vậy không cần lãng phí thời gian mỗi ngày đi qua đi lại, nhưng tiền công mấy ngày nay ta không lãnh, đều để ở chỗ đó.”
Có không ít nữ công giống nàng, lấy đồ về nhà làm, tuy rằng nhà bọn họ ở trấn, nhưng gặp phải mấy ngày mưa gió cũng rất khó đi.
Vốn dĩ Hà Lệ làm sai vặt ở trấn trên, một ngày cũng có ba mươi văn tiền, năm nay việc làm của Hà Lệ bị người ta cướp, sinh hoạt trong nhà lập tức túng thiếu.
Tô Hà vẫn luôn làm thêu phẩm, cầm đến trấn trên bán, phụ giúp trong nhà một chút, nhưng gần đây thêu phẩm cũng không phải dễ bán.
Khoảng thời gian trước, Lục Lâm để Vân Nương chiêu mộ tú nương, những người khác không tin liền từ chối, Tô Hà lại cảm thấy đó là một cơ hội không tồi liền gia nhập, làm việc cho nhà Trần Tiểu Mễ một ngày được hai mươi lăm văn tiền, cũng không ít.
Mấy ngày nay nàng càng thêm nỗ lực, nếu như tính tiền theo sản phẩm, hẳn là còn có thể kiếm nhiều hơn một chút.
“Ngươi làm thứ kia, thành phẩm là cặp sách trong cửa hàng Hoa Hạ, thức kia thực đắt, nhưng người mua cũng thực nhiều a!” Hà Lệ nói.
Tô Hà gật gật đầu, nói: "Còn không phải sao, đúng là kẻ có nhiều tiền a! Nghe nói, trấn kế bên cũng có rất nhiều người lại đây mua, còn có người bán hàng rong chuyên môn chuyển đồ.”
“Cặp sách kia đúng là dùng tốt, nhưng lại quá đắt, cũng không biết là sao có thể nghĩ ra được.” Hà Lệ gãi gãi đầu nói.
Tô Hà thầm nghĩ: Trình tự làm việc của cặp sách này không ít đâu, một cái cặp sách có đôi khi là dùng vài loại vải khác màu ghép nối mà thành, muốn làm thành cũng không dễ dàng. Gia chủ chỉ là nhuộm màu thượng hạng, hẳn là tốn không ít bạc, nhưng đây cũng không phải chuyện của nàng, nàng chỉ cần nỗ lực làm việc kiếm tiền là được.
Nhà Trần Tiểu Mễ.
Vạn Tiểu Phàm chạy vào, cung cung kính kính nói: “Lâm ca, Dương thiếu gia tới.”
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Ta đã biết.”
Lúc Vạn Tiểu Phàm vừa mới đến, có chút sợ hãi rụt rè, trong khoảng thời gian này, đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, lá gan cũng không nhỏ như trước, ngẫu nhiên cũng có thể cùng chơi với Tiểu Mạch.
“Dương thiếu gia a!” Lục Lâm nhịn không được trong lòng vừa động.
Lục Lâm đi đến phòng khách, nghênh đón Dương Hằng Chi.
Dương Hằng Chi nhìn Lục Lâm, nói: “Lục tiểu ca sinh ý càng làm càng rực rỡ a.”
Lục Lâm nói với người ta là cửa hàng cùng biệt viện đều là thuê, hắn chỉ là người quản lý, nhưng Dương Hằng Chi là bạn cũ của lão bản trước kia, đương nhiên sẽ biết nội tình.
Lục Lâm ngượng ngùng cười cười, nói: “Chỉ là buôn bán nhỏ, đủ sống tạm mà thôi.” Trước mắt hắn kiếm được không ít, nhưng đối đại tài chủ mà nói, nhiêu đó chỉ là chút da lông. Dương gia có vài cửa hàng tốt, trong nhà còn có mấy trăm mẫu đồng ruộng, không ít thôn dân là tá điền của Dương gia.
“Buôn bán nhỏ, cái túi kia của cửa hàng các ngươi, gần đây bán thực chạy a, học viện không có bao nhiêu học viên không cần túi của nhà ngươi, chúng ta còn nghe nói, cửa hàng của các ngươi gần đây tính đẩy ra túi xách tay gì đó.” Dương Hằng Chi hỏi.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng là có quyết định này, Dương thiếu gia tin tức thật linh thông.”
Lục Lâm lấy hai cái túi xách tay ra tới, túi xách tay là tính đi theo con đường cao cấp, cho nên làm thập phần tinh mỹ, đồ án trên túi xách tay là do tú nương chuyên nghiệp thêu.
Dương Hằng Chi cười cười, nói: “Thật xinh đẹp, có thể bán cho ta sao?”
Lục Lâm khó xử cười cười, nói: “Đây là hàng mẫu, theo lý mà nói thì tạm thời không bán, nhưng Dương thiếu gia mở miệng, liền cầm đi đi.”
Dương Hằng Chi cười cười, nói: “Lục tiểu ca thật là một người sảng khoái a!”
Dương Hằng Chi cũng hơi có chút tò mò về Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ, Dương Hằng Chi cùng Trần Tiểu Mễ là người quen cũ, không lâu trước kia, Trần Tiểu Mễ còn sống không tốt, không lâu sau, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ, cư nhiên tòa nhà cùng cửa hàng cũng mua được.
Trần Tiểu Mễ từ bên ngoài trở về, liền nghe nói Dương Hằng Chi đã tới.
“Dương thiếu gia tới làm gì a?”
“Không biết từ đâu hắn nghe được tin tức, biết chúng ta đẩy ra túi mới, liền tới hỏi một chút.” Thời đại này người nghèo thì rất nghèo, nhưng người giàu có sinh hoạt cũng rất tiêu dao, rất nhiều phú hộ ở trấn trên nuôi tam thê tứ thiếp, thường thường còn đến đi hoa lâu tiêu khiển một phen, cuộc sống quá ăn chơi đàng điếm.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Thì ra là thế, hẳn là mấy tú nương đó tiết lộ.”
“Hẳn là vậy.” Lục Lâm phân mấy tú nương ra thành từng nhóm, để các nàng đơn độc làm các bộ phận khác nhau, người ở thời đại này kỳ thật đều rất thông minh, thấy thứ cửa hàng bán ra, đại khái là có thể đoán được cách làm.
Trần Tiểu Mễ chuyển động tròng mắt, nói: “Không nghĩ tới cặp sách bán tốt như vậy.”
Mấy ngày trước, cặp sách bán không được tốt lắm, Trần Tiểu Mễ còn lo lắng có phải là đã làm quá nhiều rồi hay không, nhưng hai ngày trước có mấy phú thương từ trấn khác đến, một người mua mấy chục cái túi, lập tức cướp sạch túi trong cửa hàng, cửa hàng lập tức hết hàng.
Lục Lâm gật gật đầu, “Có rất nhiều người có tiền a.”
Tuy rằng Lục Lâm đến từ hiện đại, nhưng kiếp trước bất quá cũng chỉ là một tiểu thị dân, chợt thấy phú hào cổ đại càng quét hàng hóa, vẫn có chút kinh ngạc.
Trần Tiểu Mễ đánh bàn tính, tính tiền lời gần đây kiếm được, có chút cảm thấy mỹ mãn.
Chuyện làm rượu, luôn là lén lút, làm Trần Tiểu Mễ có chút mất mát, dù là làm rượu khoai lang đỏ, cũng phải sử dụng quầy bán quà vặt để bảo tồn khoai lang đỏ. Nhưng cặp sách thì lại khác, chỉ cần túi này vẫn luôn có thể bán được, thì có thể mang đến cuồn cuộn tài phú cho bọn họ.
“Hai ngày trước, ta nhìn thấy Lục Trình Ngọc, hình như hắn và mấy đồng học ra ngoài chơi, không biết hắn có nhìn thấy ta hay không.”
Lục Lâm có chút ngoài ý muốn nói: “Hắn đã đến học đường rồi sao?”
Bên này cách học đường tương đối gần, có không ít quán ăn vặt, không ít học viên khi rảnh rỗi sẽ ra ngoài dạo.
Thời đại này, học đường cũng không quản quá nghiêm, Lục Trình Ngọc vừa mới tân hôn, tới muộn một chút cũng không sao.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Chắc vậy.”
“Gia hỏa này vừa mới tân hôn a!” Nhưng nói cách khác, thê tử mới cưới của Lục Trình Ngọc, hình như không có mị lực gì a! Đều giữ không được Lục Trình Ngọc.
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: “Có thể chỉ là hắn không muốn ở lại nông thôn.”
Lục Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng!” Hiện tại người lao động ở Lục gia chỉ còn lại cha của Lục Trình Ngọc và Lục An, Lục An lại là người làm công, tuy rằng Lục Trình Ngọc là một người đọc sách, nhưng lúc không có ai, nói không chừng cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn đi làm việc.
Danh Sách Chương: