Lục Lâm rất nhanh đã sạch ba củ từ, băm rồi bỏ qua một bên, lại bỏ gạo lức vào nồi rồi nấu.
Lục Lâm do dự một chút, rồi mở một túi gạo bên trong quầy bán quà vặt, đổ thêm một chén gạo đổ vào nồi.
Trong nhà toàn là gạo lức, bên trong gạo còn lẫn một ít đá nhỏ, Lục Lâm thật sự là có chút ăn không quen.
Sau khi gạo chính năm phần, Lục Lâm lại đem củ từ đổ đi vào nấu chung với gạo...
Ở kiếp trước, rất nhiều người đều cảm thấy gạo bán trên thị trường đều dùng quá nhiều phân hóa học, độc tính quá lớn, Lục Lâm có chút bất đắc dĩ, bị đói chết còn không bằng bị độc chết, hơn nữa cũng đâu phải ăn thường xuyên, hẳn là không có việc gì.
Sinh hoạt ở chỗ này, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, nếu ăn không no, vậy sẽ không có sức làm việc.
Chuyện quầy bán quà vặt, Lục Lâm cũng không tính giấu lâu, hắn tính để ba huynh đệ Trần gia tiềm di mặc hóa* sự tồn tại của quầy bán quà vặt.
*Tiền di mặc hóa: từ từ tiếp nhận, lặng lẽ tiếp nhận
Lục Lâm nhìn muối trong bình, lại lấy ra một túi muối từ trong một ngăn nhỏ, đổ một chút vào bình, ở hiện đại muối rất rẻ, một đồng một bao, muối ở chỗ này lại rất đắt, mua muối bán riêng là trọng tội.
Thời điểm Trần Tiểu Mễ từ nhà lão thợ săn trở về, cháo đã nấu tốt.
Lục Lâm và Trần Tiểu Mạch ngồi cùng nhau hoà thuận vui vẻ uống cháo, Trần Tiểu Thái xụ mặt, ở một bên nhìn, lỗ tai đều đỏ rực.
Cháo củ từ được nấu tới thơm ngon mềm dẻo, nhìn là thấy rất muốn ăn, nhưng lúc trước Trần Tiểu Thái nói là không ăn cháo Thổ Côn, cho nên, tuy rằng có chút thèm ăn, nhưng lại không hề nhúc nhích.
Trần Tiểu Thái lén nhìn Lục Lâm, nghĩ thầm: Nếu như Lục Lâm mời nó ăn, nó liền cho hắn một chút mặt mũi, nhưng cái tên hỗn đản Lục Lâm này không biết có phải là cố ý hay không, vậy mà không hề kêu nó.
Dư quang nơi khóe mắt Lục Lâm liếc qua Trần Tiểu Thái, trong lòng hiện lên vài phần thú vị tà ác, cố ý không phản ứng tiểu hài tử này.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mạch, thân thiện hỏi: "Uống ngon không?"
Trần Tiểu Mạch gật gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Uống ngon."
Trần Tiểu Thái nhìn bộ dáng của Trần Tiểu Mạch, ở trong lòng thầm mắng đệ đệ mình là ngu ngốc, tam đệ thật là ngốc muốn chết, ai cho nó ăn thì chính là người tốt, ngay lập tức liền bị cái kẻ nhát gan kia mua chuộc.
Trần Tiểu Mễ đưa xong gà, từ bên ngoài đi vào.
"Muốn uống cháo không? Trong nồi có đó." Thấy Trần Tiểu Mễ trở về, Lục Lâm nhiệt tình hô.
Trần Tiểu Mễ nhìn Trần Tiểu Mạch uống nữa chén cháo cũng cảm thấy đói bụng, cũng múc nữa chén, đứng bên cạnh bếp, khò khè khò khè uống.
Trong mắt Trần Tiểu Mễ lóe lên tia sáng, trong lòng nhiều hơn vài phần kinh hỉ.
Trần Tiểu Mễ không nghĩ tới, Thổ Côn bỏ vào cháo cư nhiên sẽ ngon như vậy, lúc trước Lục Lâm nói, Thổ Côn ăn rất ngon, y căn bản không tin.
Uống xong một chén, Trần Tiểu Mễ lại múc thêm một chén nữa, cuối cùng cũng có cảm giác lửng bụng.
Uống chén cháo ấm áp sền sệt vào bụng, có một loại hương vị hạnh phúc nói không nên lời.
Trần Tiểu Thái ở một bên nhìn, muốn nói lại thôi.
Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, nói: "Tiểu Thái, cái này uống rất ngon a! Không nghĩ tới trù nghệ của tên nhát gan kia lại tốt như vậy."
Trần Tiểu Thái: "......" Hương vị rất ngon sao? Nó còn chưa có uống đâu.
"Thật sự uống ngon như vậy sao?" Trần Tiểu Thái lẩm bẩm nói một câu.
Trần Tiểu Mễ có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi còn chưa uống sao?"
Trần Tiểu Thái đỏ mặt, cũng không giải thích gì thêm, múc một chén cháo ra uống.
Trần Tiểu Thái tràn đầy ngạc nhiên nói: "Thật ngon, Thổ Côn cư nhiên còn có thể nấu như vậy. Bất quá, cái tên Lục Lâm nhát gan kia làm sao biết được? Thổ Côn trong núi cũng không có ai đào a!"
Tâm tư Trần Tiểu Thái xoay chuyển một chút người Lục gia có biết Thổ Côn còn có thể ăn như vậy không? Nếu người Lục gia sao cũng không nói với mọi người?
Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: Nếu như mình biết, cũng sẽ không nói ra ngoài, vào mùa đông lương thực đều rất quý giá, nhiều người biết, chỉ sợ là sẽ đào hết.
Trần Tiểu Thái âm thầm hạ quyết tâm, phải đào nhiều Thổ Côn một chút, lương thực là phải bỏ tiền mua, nhưng Thổ Côn thì đào là có, có thể đào được bao nhiêu thì đào, Trần Tiểu Thái rất là cần kiệm quản gia.
"Ca ca, cháo này hình như có gì đó không thích hợp a!" Trần Tiểu Thái uống hai ngụm rồi nói.
Đã lâu rồi Trần Tiểu Mễ không được uống qua cháo ngon như vậy, nên uống có chút nhanh, bản nhân ngẫu nhiên cũng có chút cẩu thả, khi mới uống cũng không nếm ra được, nhưng sau khi nếm ra, Trần Tiểu Mễ liền có chút nghi hoặc.
"Giống như là có gạo trắng xen lẫn vào trong, ở đâu có gạo trắng a! Chẳng lẽ nấu gạo thô chung với Thổ Côn, sẽ biến gạo thô thành gạo trắng."
Trần Tiểu Thái trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Sao có thể được?
"Có thể là do tay nghề hắn độc đáo đi, nghe nói có một ít đầu bếp của người nhà giàu có thể biến đồ ăn bình thường thành mỹ thực, không nghĩ tới một hắn tử như hắn cư nhiên lại có tay nghề nấu cơm tốt như vậy, thật là kỳ quái?" Trần Tiểu Mễ nói.
Thời đại này, nam tôn nữ ti, nam tử đều không dính nhà bếp, nấu cơm là chuyện của nữ nhân, tay nghề của Lục Lâm tốt như vậy, thực sự là ngoài dự kiến của Trần Tiểu Mễ.
Nguyên chủ sẽ không nấu cơm, chuyện bếp núc trong nhà vẫn luôn là mẫu thân nguyên chủ làm.
Kỳ thật tay nghề của Lục Lâm cũng không tốt như vậy, chỉ là hiểu biết nhiều một chút, bỏ thêm một ít thứ khác.
Trần Tiểu Thái bĩu môi, nói: "Cháo này thực mặn a! Chỉ sợ là cho vào không ít muối, chỉ sợ lại sắp phải mua muối, đúng là đồ phá của".
Trần Tiểu Mễ nhíu mày, ẩn ẩn có chút lo lắng, nào là dầu, nào là muối, phu quân y mới cưới vào cửa hình như là hơi khó nuôi, vẫn là nên cố gắng kiếm nhiều tiền một chút.
Trần Tiểu Thái nhìn thoáng qua bình muối, trong lòng có chút kỳ quái, cư nhiên lại còn nhiều muối như vậy, nó nhớ rõ ràng là bình muối sắp thấy đáy a! Hơn nữa, muối này lại rất sạch a! Hình như là nhà giàu trong thành mới dùng loại này, rõ ràng muối trong nhà nó là muối thô a!
Danh Sách Chương: