Trần Tiểu Mễ ôm bình gốm, đếm đếm, phát hiện bạc trong bình, bất tri bất giác đã tăng lên tới 180 lượng 762 văn.
Trần Tiểu Mễ thích nhất là kiếm tiền, bất quá, gần đây lại có chút chết lặng, chuyện kiếm tiền làm cũng ít làm lại.
Nhìn thấy Lục Lâm tiến vào, Trần Tiểu Mễ đem bình gốm giao cho Lục Lâm, "Cho ngươi."
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, có chút khó hiểu nói: "Toàn bộ đều cho ta sao?"
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Ngươi giữ đi, để quá nhiều ta không yên tâm."
Gần đây Trần Tiểu Mễ đang tìm chỗ giấu tiền, nhà nhỏ như vậy, Trần Tiểu Mễ cảm thấy bạc giấu bạc ở chỗ nào cũng không yên tâm.
Lục Lâm hơi cong lên khóe môi, kỳ thật tâm phòng bị của Trần Tiểu Mễ rất sâu, nếu đối phương nguyện ý giao bạc cho hắn bảo quản, nhất định là tín nhiệm hắn.
Hơn một trăm lượng bạc, ở nông thôn tuyệt đối là một số tiền khổng lồ, có khi Trần Tiểu Mễ sẽ vào trấn với hắn, Tiểu Thái cùng Tiểu Mạch lại còn nhỏ, nếu như có ai tiến vào đem bạc đi, vậy tổn thất cũng khá lớn.
Lục Lâm vươn tay, tâm niệm vừa động, bình gốm đựng tiền liền biến mất.
Cho dù Trần Tiểu Mễ đã thấy qua rất nhiều lần, nhưng lần nào nhìn thấy cũng cảm thấy thần kỳ.
"Mứt trái cây này đúng là dễ kiếm tiền a!" Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm cười cười, nói: "Cũng xem là vậy."
Với người có quầy bán quà vặt như hắn mà nói thì là dễ kiếm nhưng nếu đổi thành người khác, thì liền không dễ.
Đường ở chỗ này là một thứ rất quý giá, dã môi cũng không dễ bảo tồn, đường cũng cần có chất bảo quản, tuy rằng dã môi làm thành mứt trái cây có bỏ thêm đường có thể bảo quản một khoản thời gian, nhưng ở cái chỗ không có bao nhiêu cách chống phân hủy này, làm quá nhiều sẽ bán không được, bán không được thì chỉ có thể để hư.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nói: "Rất nhanh dã môi trong rừng sẽ không có a!"
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Phỏng chừng hái một lần nữa thì đã không còn."
Lục Lâm cười cười, nói: "Vậy đi, lần sau khi hái xong rồi thì mời mọi người tới nhà ăn cơm một bữa."
Trần Tiểu Thái cau mày, nói: "Không cần đâu, bọn họ chưa chắc đã nguyện ý a! Hơn nữa, không phải chúng ta đã trả tiền rồi sao." Trả tiền rồi sao còn mời dùng ăn cơm a, hơn nữa, nếu nó mời khách, cũng không biết người trong thôn có nghĩ nhiều hay không.
Lục Lâm chớp chớp mắt, nói: "Một bữa cơm, cũng không tốn bao nhiêu tiền."
"Lần sau lúc hái dã môi, để bọn họ lại một lúc thì được rồi, không muốn tới thì cũng đừng miễn cưỡng." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Thái có chút khó xử nhìn Lục Lâm, một lúc lâu sau mới gật gật đầu, nói: "Vâng."
..........
Trần Tiểu Mễ đi ra, nói: "Ngươi muốn làm gì cho mấy tiểu hài tử đó ăn a?"
"Bánh trôi."
Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, "Bánh trôi a! Vậy cần phải dùng gạo nếp."
Trần Tiểu Mễ gãi gãi đầu, gạo nếp bằng gấp đôi gạo thô, làm bánh còn rất tốn công.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Có thể làm nhiều một chút."
Ăn không hết, thì để trong quầy bán quà vặt.
"Vì cái gì phải cho những tiểu quỷ đó ăn a?" Thứ tốt phải nên thì nên để lại cho mình ăn thì tốt hơn.
Lục Lâm cười cười, nói: "Người ta cũng giúp chúng ta lâu như vậy." Hắn phải tạo cho thôn dân có một loại ấn tượng là nếu như có quan hệ tốt với hắn thì có thể kiếm tiền, có thứ tốt để ăn, dù sao thì bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*, chiếm tiện nghi của hắn, sau này có nói xấu thì cũng phải dè chừng một chút.
*Bắt người tay ngắn cắn người mềm: ăn, uống của người ta thì ăn nói với người ta cũng phải có chừng mực hơn.
"Đã trả tiền rồi mà." Ý nghĩ của Trần Tiểu Mễ không khác với Trần Tiểu Thái bao nhiêu.
Lục Lâm cười cười, nói: "Không phải Tiểu Thái còn phải cưới vợ sao? Cần phải tạo cho nó mấy mối quan hệ tốt chứ."
Trần Tiểu Mễ liếc xéo Lục Lâm, Tiểu Thái vẫn còn nhỏ a, Lục Lâm lo lắng chu đáo như vậy đúng là có hơi sớm. "Không phải chúng ta có tiền sao." Có tiền mua một người về là được rồi.
Lục Lâm cười cười, nói: "Cũng không tốn bao nhiêu."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi không sợ tốn công thì tùy ngươi."
............
Trương Đại Hổ đi theo bên người Trần Tiểu Thái, hai mắt có chút tỏa sáng nói: "Tiểu Thái, ngươi muốn mời chúng ta ăn cái gì a?"
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: "Phải!"
Gần đây có rất nhiều người chơi với nó, nhưng Trần Tiểu Thái vẫn cảm giác được giữa những người này và nó có một tầng ngăn cách, vốn dĩ Trần Tiểu Thái còn cho rằng nếu nó nói muốn mời mấy tiểu hài tử này ăn cái gì, bọn họ sẽ cự tuyệt, lại không nghĩ tới tất cả mọi người đều cảm thấy rất thích thú.
Nhưng vẫn có mấy đứa, chắc là do người nhà dặn dò cái gì đó cho nên có chút lo lắng, nói là lãnh tiền rồi về nhà, Trần Tiểu Thái cũng không miễn cưỡng.
Trương Đại Hổ phi thường hứng thú với chuyện Trần Tiểu Thái muốn mời khách, thời điểm mấy hài tử đưa dã môi đến chỗ Lục Lâm, thường xuyên ngửi được mùi thức ăn, mấy tiểu hài tử đã sớm nhớ thương đồ ăn nhà Trần Tiểu Thái từ lâu, chỉ là ngại mở miệng mà thôi, lần này Trần Tiểu Thái có lời mời, bọn nó sao có thể từ chối chứ.
Mấy đứa cầm rổ tới nhà Trần Tiểu Thái, Lục Lâm đi ra, cười cười, nói: "Mọi người vất vả rồi."
Mấy tiểu hài tử đi vào nhà, liền nhìn thấy trên bàn bày mấy cái chén lớn, mỗi chén đều có nắp đậy lại.
Lục Lâm mở nắp ra, một đám tiểu hài tử liền thấy được bánh trôi trắng trẻo mập mạp trong chén.
Rất nhanh Lục Lâm đã nghe được một trận thanh âm nuốt nước miếng, vốn dĩ có mấy tiểu hài tử muốn đi về nhưng vừa nhìn thấy bánh trôi, lập tức đã không muốn về nữa.
"Ta có chuẩn bị một chút thức ăn, nếu mấy đứa thích ăn thì cứ ăn tự nhiên."
Trương Đại Hổ dẫn đầu làm gương, đi qua cầm một chén, lấy muỗng múc mấy cái bánh trôi ăn.
Mấy tiểu hài tử lập tức bị lôi cuốn, sôi nổi vọt tới bàn ăn, sợ chậm một chút liền bị đoạt đi.
Trần Tiểu Thái nhìn bộ dạng như hổ đói của mấy đứa bạn mà trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Trước kia còn nói không ăn đâu, kết quả không một đứa nào đi cả.
Mấy tiểu tử choai choai, ăn đến nghèo cha mẹ, Lục Lâm đã chuẩn bị không ít bánh trôi, nhưng vẫn bị mấy tiểu hài tử chén sạch, mấy tiểu hài tử ăn đến suýt chút nữa đi không nổi.
Mấy đứa Trương Đại Hổ ăn đến khoái trá, liền thân cận với Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch hơn rất nhiều.
Trần Tiểu Mễ từ trong phòng đi ra, nhìn mấy cái chén trống rỗng, trợn trắng mắt, nói: "Một đám thùng cơm."
Thời điểm mấy tiểu hài tử kia tới, Trần Tiểu Mễ cũng ở nhà, bất quá, Trần Tiểu Mễ đại khái cũng biết thanh danh của mình ra sao, nên cũng không lộ diện.
Lục Lâm nghiêng nghiêng đầu, nói: "Đúng vậy."
Danh Sách Chương: