Một giây sau, môi của cô bị anh bịt kín, trong lòng cô chấn động, đẩy mạnh anh ra, che miệng theo phản xạ có điều kiện, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, "Anh..."
Lệ Dạ Kỳ khẽ nhếch môi, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, anh lui về, như cười như không liếc cô một cái, sau đó khởi động xe rời đi.
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm gò má tuấn tú của anh, cô có thể tin tưởng anh sao?
Nghiêm túc ngẫm nghĩ lại những gì anh nói, vẫn là né tránh mấu chốt trong câu hỏi của cô và dùng lý lẽ hợp lý để giải thích, đặc biệt khi cô nhắc đến việc Phó Du Nhiên gọi anh là Nhị ca, ánh mắt anh rất khó hiểu.
Cô biết, Lệ Du Nhiên trong lòng anh nhất định là tồn tại không thể chạm vào, ngày đó chỉ nhắc tới tên cô ấy, anh liền oán hận cô cùng Lệ Du Nhiên không thể so sánh, như vậy về sau thì sao?
Nếu như chứng minh Phó Du Nhiên chính là Lệ Du Nhiên, anh sẽ giải thích cô nghe giống vậy? Chắc như đinh đóng cột hai người không có bất kì quan hệ cá nhân nào?
Ngôn Lạc Hi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố nhanh chóng rút lui ngoài cửa sổ, trong lòng không phải vì lời giải thích xoá bỏ hiểu lầm mà thoải mái, ngược lại bởi vì tương lai không biết mà hoảng loạn.
Ngôn Lạc Hi, nếu như không muốn lại trải qua đêm nay tê tâm liệt phế thống khổ như vậy, tốt nhất đóng chặt nội tâm đừng nên động lòng.
Bàn tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên bị một bàn tay lớn ấm áp bao phủ, cô ngẩn ra, cụp mắt nhìn năm ngón tay đan vào nhau kéo đặt lên đầu gối anh.
"Phu nhân, em đang suy nghĩ gì vậy?"
Ngôn Lạc Hi ngước mắt, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cô muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn, anh thấp giọng nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, tin tưởng anh là đủ rồi"
Tim Ngôn Lạc Hi đập mạnh, cô có thể tin tưởng anh sao?
Hôm sau, lúc Ngôn Lạc Hi xuống lầu, nhìn thấy Cố Thiển đang ngồi trong phòng khách, cô bất ngờ nhướng mày.
"Thiển Thiển, em tới lúc nào?"
Cố Thiển đứng lên, cô gái đang tình yêu cuồng nhiệt dung quang toả sáng, cười híp mắt nói: "Chị Lạc Hi, nghỉ ngơi mấy ngày rồi, chúng ta nên làm việc thôi."
"Khởi công? "Ngôn Lạc Hi nghi hoặc hỏi.
"Ừ, Thất ca bảo đi làm lại"
Cố Thiển tò mò nhìn:"Rốt cuộc chị và Thất ca đã xảy ra chuyện gì? Công việc đột nhiên tạm dừng rồi tiếp tục?"
Ngôn Lạc Hi chậm rãi đi qua, túi xách ở phòng khách tất cả được dì Đông sắp xếp vào trong phòng quần áo, còn nhiều cái không chỗ để,
Lệ Dạ Kỳ mời người tới đây thiết kế lại một gian phòng thêm một khuôn để túi xách.
Cô ngồi xuống sô pha, "Không có gì, đều đã qua rồi"
"À, vậy cậu đi ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta đi phim trường"
"Ừ."
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Lạc Hi ngồi lên xe bảo mẫu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tối hôm qua cùng anh trở lại biệt thự, cô muốn đi phòng khách ngủ, lại bị hắn cưỡng ép mang về phòng ngủ chính.
Cả đêm, chỉ ôm nhau ngủ.
Cô thừa nhận, bản thân không hiểu Lệ Dạ Kỳ đang nghĩ gì?
Giống như việc anh kiên quyết vợ chồng buộc phải cùng chung chăn gối, kỳ thật cái này có ý nghĩa gì đâu, dù chung chăn gối nhưng tâm tư bất đồng thì cùng giường cũng khác giấc mơ.
Cố Thiển nhìn tâm trạng cô suy sụp, lại cảm thấy mấy ngày nay có chuyện gì đó xảy ra mà mình không biết.
"Chị Lạc Hi, chị xem qua weibo chưa? Trên hot search hai ngày nay bị một người cuồng mua túi chiếm giữ, nghe nói trong một đêm người đó đã càn quét hết những mẫu túi phiên bản giới hạn siêu đắt tiền".
Cố Thiển nói tới đây hai mắt lấp lánh ganh tị.
Không có người phụ nữ nào lại không yêu thích túi xách hàng hiệu chứ đừng nói túi xách phiên bản giới hạn.
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, gật đầu: "Ừ, chị biết." "
"Chị nghĩ anh ta mua nhiều túi như vậy làm gì?
Tất cả còn siêu đắt, anh ta giàu lắm sao." Cố Thiển ôm mặt vào lòng bàn tay, ánh mắt long lanh.
Ngôn Lạc Hi bình tĩnh nói:"Có thể để dỗ dành vợ anh ta"
"Vậy sao? Có phải quá tùy hứng không?" Cố Thiển bát quái nói.
"Có tiền"
Cố Thiển cạn lời không biết nói gì.
Ngôn Lạc Hi thừa nhận cô thực sự cảm động khi nhìn thấy những chiếc túi trong phòng, nhưng chút phấn khích đó đã biến mất khi cô nhận ra vị trí của Lệ Du Nhiên trong đầu anh.
Hiện tại, anh ôm chặt không chịu buông, có lẽ là vì anh vẫn chưa chán cô.
Ngôn Lạc Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn trề sức sống của Cố Thiển thật sự rất hâm mộ có thể yêu đương đơn giản.
"Thiển Thiển, em và Thẩm Trường Thanh thế nào rồi?"
Cố Thiển giây biến thành cô gái nhỏ thẹn thùng:"Bọn em cũng ổn"
"Ừ, Thiển Thiển, em phải hạnh phúc.
"Ngôn Lạc Hi chân thành chúc phúc.
Cố Thiển nhìn cô, luôn cảm thấy vẻ mặt cô rất không đúng, chần chừ nói: "Chị Lạc Hi, có phải chị có tâm sự không?"
"Không có" Ngôn Lạc Hi cúi đầu, mở kịch bản trong tay ra, không muốn cô hỏi nữa, cô nói:"Để chị học lời thoại một chút"
Cố Thiển gật đầu, nhìn cô học thuộc lời thoại, cầm điện thoại chụp một bên mặt của cô, góc độ lấy được rất tốt, cô thoáng tô điểm ảnh chụp một chút, đăng lên weibo chính thức của Ngôn Lạc Hi.
Chỉ chốc lát sau bình luận phía dưới như măng mọc sau mưa xuất hiện.
"Oa oa, Lạc Điện ta thật sự là mỹ nhân giáng tràn, mọi góc độ đều đẹp như nhau, li3m màn hình"
"Đừng cướp với tôi, Lạc Bảo là của Tiểu Bạch nhà tôi."
Cố Thiển lật một vòng bình luận, fan vô cùng kích động, nhất là fan "Bà cụ Hoa Giáp" này đặc biệt sinh động, gần như mỗi bình luận đều nhìn thấy bóng dáng của bà.
Cố Thiển đọc lời bình luận, sau đó hỏi Ngôn Lạc Hi, "Chị Lạc Hi, bà cụ Hoa Giáp này hình như là fan mới của chị.
Ngôn Lạc Hi thoáng qua màn hình điện, nhìn thấy bình luận, chẳng biết tại sao, cô nghĩ tới Bạch lão phu nhân.
Bởi vì cho tới bây giờ, cũng chỉ có Bạch lão phu nhân sẽ thân thiết gọi nàng "Lạc Bảo".
"Ừ, bà ấy chắc là bà nội của Bạch Kiêu"
"Bà nội của anh Kiêu? "Cố Thiển giật mình nhìn cô,"Bà Bạch là đang theo đuổi ngôi sao?"
"Ồ, chắc là vậy"
Ngôn Lạc Hi gật đầu, nếu như không theo đuổi ngôi sao sẽ không hiểu rõ vai diễn của mỗi bộ phim cô đóng như lòng bàn tay.Nhất là ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cô, tựa như fan nhỏ nhìn thấy thần tượng, làm cô chống đỡ không nổi.
Tam quan Cố Thiển vỡ vụn.
Đến đoàn phim, Ngôn Lạc Hi đến phòng thay trang phục diễn, lúc ngồi vào vị trí, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lê Trang Trang bước vào.
"Các người ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói với Ngôn Lạc Hi"
Mặt khác một ít diễn viên phụ hai mặt nhìn nhau, Lê Trang trang là ảnh hậu, thân phận địa vị bày ở nơi đó, là không thể đắc tội, cho nên một đám người nối đuôi nhau vọt ra ngoài.
Ngôn Lạc Hi lơ đễnh, cầm phấn lên bôi cho mình, nhìn khuôn mặt Lê Trang Trang phản chiếu trong gương, cô hạ mắt tiếp tục đánh phấn.
"Cuồng Ma mua túi trên weibo là Thất ca phải không? "Lê Trang Trang nhìn chằm chằm cô.
Ngôn Lạc Hi cười trong veo, "Nếu đã biết, cần gì phải tới hỏi"
Lê Trang Trang nhìn bộ dáng đắc ý của cô thì cười lạnh nói:"Tôi đến xác nhận một chút, cách anh ấy cưng chiều nữ nhân vẫn như vậy đơn giản và bá đạo.
Ngôn Lạc Hi, cô có biết Thất ca trước kia yêu chiều Lệ Du Nhiên sao không?".
Danh Sách Chương: