Mặc Bắc Trần cắn chặt răng, anh không nên bức bách cô như vậy, nhưng anh chịu không nổi.
“Thiển Thiển, mặc kệ em có nhận hay không, anh chính là người đàn ông của em”
Cả người Cố Thiển run rẩy bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ra, xoay người hốt hoảng chạy vào phòng, ngay cả điện thoại cũng không kịp lấy đóng cửa khóa trái lại, thân thể run đến đứng không vững lập tức ngã ngồi trên thảm.
Hai tay cô che mặt, đem mặt chôn ở giữa hai đầu gối, thân thể run rẩy đến lợi hại hơn, cô thật sự không muốn gặp lại Mặc Bắc Trần, cô sợ sẽ!
Ngoài cửa, Mặc Bắc Trần bị đẩy đến lảo đảo đụng ở trên vách tường, sau lưng truyền đến một cỗ đau nhức, đau triệt nội tâm, anh ngẩng đầu nhìn phía trước mặt đóng chặt cánh cửa, tựa như trái tim của cô đối với anh đóng chặt.
Vô luận anh làm cái gì, cô đều không cảm động chút nào.
Một cỗ vô lực chiếm lấy anh, anh giơ tay vỗ về trán,Thiển Thiển, thật xin lỗi, anh dùng phương thức như vậy chiếm hữu em, nhưng nếu không làm vậy anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em rời khỏi anh.
Đến khi nào em mới có thể nhìn thấy tình cảm của anh dành với em đây?
Khóe mắt Mặc Bắc Trần ẩm ướt thất hồn lạc phách xoay người rời đi.
Đêm khuya, Cố Thiển giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên thảm, cô ngồi dậy, mắt đau dữ dội, dụi dụi, vịn cửa đứng lên, nghĩ đến điện thoại vẫn còn ở chỗ Mặc Bắc Trần, trong lòng cô rất bất an.
Trong điện thoại lưu giữ rất nhiều tin nhắn với Thẩm Trường Thanh, những tin nhắn kia là hồi ức duy nhất của cô, cô phải đi lấy về.
Nhưng bây giờ, cô thật sự không muốn gặp lại anh, nhất là đêm khuya như vậy, sẽ làm cô nhớ tới bộ dáng khi anh phát điên đêm đó.
Cô đứng lên, đi tới bên giường nằm xuống, một đêm trằn trọc, thật vất vả chịu đựng đến hừng đông rửa mặt xong xuống lầu, trong ánh sáng lờ mờ, trên bàn trà đặt mười mấy chai rượu ngã trái ngã phải.
Trên mặt đất hỗn độn, người đàn ông nằm trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ say.
Mà điện thoại của cô an ổn nằm ở trên bàn trà, trước mắt cô sáng ngời, cẩn thận từng li từng tí đi qua, vừa đi vừa quan sát tình huống của anh, nếu có một chút gió thổi cỏ lay lập tức xoay người bỏ chạy.
Thật vất vả đi tới bên cạnh bàn trà, cô khom lưng nhặt điện thoại lên, xoay người nhanh chóng đi đến cạnh cửa.
Nhưng mà đi được vài bước, cô lại dừng, nhịn không được quay đầu nhìn người đàn ông nằm trên sô pha, cho dù trong phòng nhiệt độ ổn định 25, nhưng anh nằm như vậy sẽ bị cảm lạnh chứ?
Trước mắt bỗng nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, khi còn bé mỗi lần bị cảm mạo, Mặc Bắc Trần đều bên cạnh chăm sóc cô.
Có một lần cô gọi điện thoại cho anh, vô tình hắt hơi một cái, ngày hôm sau anh liền xuất hiện trước mặt.
Khi đó anh đi công tác ở nước ngoài, nghe nói một hạng mục trên trăm tỷ, vì cô, anh nói buông liền buông.
Hốc mắt cay cay, vì sao lúc này lại nhớ tới anh từng đối tốt với cô?
Cô liều mạng muốn anh đối xử xấu với mình, nhưng giờ phút này trong đầu cô tràn đầy vẻ cưng chiều mà bao dung của anh.
Còn nhớ rõ có một lần đến kinh nguyệt, ở trường học đau ngất đi, chờ cô tỉnh lại, lại an ổn nằm ở trong lòng anh.
Sau đó thư ký của anh nói, anh nghe nói cô ngất xỉu, trực tiếp rời khỏi hội nghị.
Cố Thiển nhắm mắt lại tự nói với mình, đừng để ý đến anh, nhưng hai chân lại giống như bị đóng đinh trên mặt đất, làm thế nào cũng bước không nổi.
Cô nghĩ, coi như là đi nhờ vả, không thể trơ mắt mặc kệ nhìn anh sinh bệnh.
Lương tâm cô không cho phép.
Lại mở to mắt, cô xoay người trở lại phòng khách, cầm lấy tấm thảm mỏng đắp trên sô pha nhẹ nhàng run lên, sau đó đắp lên người anh, vừa định rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị bàn tay to lạnh lẽo chế trụ.
Cố Thiển thất kinh nhìn lại, Mặc Bắc Trần mở to mắt, không chớp mắt nhìn cô, "Thiển Thiển, trong lòng em có một chút thích anh, đúng không?"
Giọng nói khàn khàn, mang theo chờ mong, rơi vào trong lỗ tai Cố Thiển, giống như sấm sét nổi lên trên mặt đất, cô dùng sức thu tay lại, hoang mang rối loạn lao ra cửa.
Làm sao cô có thể thích anh? Cô thích Thẩm Trường Thanh.
Nhưng tại sao phải chạy trốn, tại sao không nói cho anh biết, người cô thích là Thẩm Trường Thanh?
……
Đại học Đế Đô.
Ngôn Lạc Hi mặc áo sơ mi đơn giản, trong gió lạnh lạnh đến hai má đỏ lên, đối diện cô là Tiêu Tiểu Tiểu đóng vai Mộc Tử, mặc áo áo thun khoa trương váy ngắn, tóc nhuộm thành màu vàng kim thêm mấy bó màu xanh da trời, cả người rất tinh quái.
Nhưng đây chính là hình ảnh Mộc Tử trong, sự tồn tại của nhân vật này chính là để thúc đẩy tình cảm giữa Sơ Hạ và Giang Lâm.
Hiện tại, các cô bị một đám diễn viên vây quanh, Sơ Hạ tóc dài màu đen, phối hợp với áo sơ mi trắng quần jean, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng khoan khoái hồn nhiên, giờ phút này ánh mắt lại quật cường.
"Sơ Hạ, nếu tôi thắng, cô lập tức rời khỏi tầm mắt Giang học trưởng, nếu gặp được, cũng chỉ là người xa lạ.
" Mộc Tử trên mặt phảng nghịch lộ vẻ bất thường.
Sơ Hạ đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn Mộc Tử, "Vì Giang học trưởng, tôi sẽ không thua cô”
“Vậy thì mỏi mắt mong chờ".
Mộc Tử khiêu khích, đáy mắt xẹt qua tia nham hiểm.
Tiếu Tiểu Tiểu đã để người động tay động chân vào xe máy của Ngôn Lạc Hi, chờ khi cô tăng tốc độ vượt qua 50 thước, sau đó cô sẽ chết mà không có chỗ để chôn.
Sơ Hạ quay đầu, nghiêng về phía ống kính, nhìn về phương xa, ánh mắt càng thêm kiên định, giống như trong nháy mắt trở lại cảnh tượng quen biết Giang Lâm Sơ, cũng là trên con đường này, anh không cẩn thận đụng phải cô, trái tim cô rơi vào sự dịu dàng của anh.
“Chờ một chút”
Mắt thấy hai người chuẩn bị lên xe, Khanh Tuấn Hi đứng ở bên cạnh xem bỗng nhiên mở miệng, đạo diễn Trịnh nhíu mày hô cắt, cảnh này vốn ông định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm quay lại nhưng bị Khanh Tuấn Hi làm rối loạn kế hoạch.
"Tuấn Hi, có chuyện gì vậy?"
Khanh Tuấn Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiếu Tiểu Tiểu nhìn đến đáy lòng cô chột dạ, anh mới thu hồi ánh mắt:"Đạo diễn Trịnh, hai cô gái quay cảnh xe máy, an toàn là quan trọng nhất, tôi đề nghị kiểm tra hiện trường xem xe máy có vấn đề gì không”
Tiếu Tiểu Tiểu sắc mặt trắng bệch, khó có thể tin nhìn Khanh Tuấn Hi, "Tuấn Hi, anh…”
Đạo diễn Trịnh nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu, "Cẩn thận một chút cũng tốt, vậy ai có thể hỗ trợ thử xuống xe.
”
“Tôi đi".
Khanh Tuấn Hi nhấc chân đi về phía Ngôn Lạc Hi, Bạch Kiêu thấy thế, cũng nói:" Vừa lúc tôi cũng biết lái xe máy, tôi cũng đi”
“Được”
Ngôn Lạc Hi híp mắt, nhìn Khanh Tuấn Hi đến gần, cởi áo khoác khoác lên vai cô, thản nhiên nói: "Thời tiết rất lạnh, đừng bị cảm”
Ngôn Lạc Hi có chút xem không hiểu, anh ta cùng Tiếu Tiểu Tiểu là người yêu, làm như vậy Tiếu Tiểu Tiểu còn không phải tức giận đến điên sao?
Cô ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt Tiếu Tiểu Tiểu lúc trắng lúc xanh.
Cô một phen chế trụ Khanh Tuấn Hi cổ tay, hạ giọng nói: "Khanh Tuấn Hi, anh xác định muốn làm như vậy?"
Khanh Tuấn Hi ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng tránh kiềm chế của cô, thanh âm càng ôn đạm:"Coi như đổi lại lần trước cố ý đụng trúng cô, không cần cảm kích”.
Danh Sách Chương: