Thợ trang điểm đi vào chuẩn bị cho Ngôn Lạc Hi, cảnh kế tiếp là cảnh hôn đầu tiên trong.
Công chúa Vân Dương đưa cho Cảnh vương một tờ giấy hưu, chàng ý thức sắp sửa mất nàng nên đã cưỡng hôn.
Đây cũng là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Ngôn Lạc Hi.
Trang điểm xong, đạo diễn cho người tới thông báo cho cô tham gia diễn xuất, cô mặc một bộ trang phục cổ trang nhanh nhẹn đi ra ngoài, bộ cổ trang này chế tác hoàn mỹ, cũng không bởi vì kinh phí không đủ mà tiết kiệm.
Nhưng cả bộ phim, cô cũng chỉ có sáu bộ đồ.
Trừ bỏ hôn phục đỏ thẫm cùng Cảnh vương mưu đoạt đế vị sau đó ban cho nàng đế hậu phục, trang phục hằng ngày của nàng chỉ có bốn bộ, mà hôm nay nàng mặc chính là thân hôn phục đỏ thẫm kia.
Dáng người cô duyên dáng đi tới, Hứa Uyên tán thưởng nhìn cô, "Lạc Hi, khí chất của em đúng là mặc cái gì giống cái đó, một diễn viên, quan trọng nhất chính là khí thế của nhân vật.
Ngôn Lạc Hi điềm tĩnh cười, "Đạo diễn, anh khen em sắp bay lên rồi"
Phó Luân đứng ở một bên cầm quạt xếp không ngừng lắc lư, ánh mắt rơi vào trên người Ngôn Lạc Hi, cất giấu một tia kinh diễm, "Thật sự rất đẹp, Cảnh vương nhất định định mắt bị mù mới không yêu em"
Ngôn Lạc Hi cười nói: "Trên đời, có hơn một vạn người đàn ông như Tĩnh Vương, không biết cách trân trọng người trước mặt"
Hứa Uyên híp mắt, hiểu cô đang nói ai, anh nói: "Lạc Hi, Phó Luân, hai người đối diễn, mười phút sau bắt đầu quay"
Ngôn Lạc Hi lấy kịch bản ra, ngồi trước quạt trao đối thoại với Phó Luân, Phó Luân nhìn cô lật đến trang cảnh hôn, anh nói: "Cảnh hôn hủy bỏ."
"Hủy bỏ?" Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh ta.
Phó Luân tiếc nuối nói:"Anh còn tưởng được hôn Phương Trạch; không nghĩ tới mượn chỗ cũng không cho phép, trực tiếp hủy bỏ cảnh hôn này."
Ngôn Lạc Hi nhíu chặt mày, cảnh hôn là bước ngoặt trong mối quan hệ của Vân Dương công chúa và Cảnh Vương.
Nếu huỷ, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến hướng cảm xúc của cả bộ phim, và nó cũng sẽ gây ra sự oanh tạc từ cư dân mạng.
Cô phớt lờ sự khiếm nhã của Phó Luân và hỏi: "Ai đã hủy bỏ nó?"
"Đương nhiên là nhà đầu tư của chúng ta, nếu không còn ai có quyền không thông qua nhà sản xuất trực tiếp hủy bỏ?" Phó Luân ngồi xổm xuống bên cạnh cô, không đứng đắn nói: "Nếu không chúng ta lén thêm vào đi"
Ngôn Lạc Hi trừng mắt, "Hủy thì hủy đi, dù sao bộ phim này cũng không phải dùng cảnh hôn để thu hút sự chú ý của khán giả"
"Lạc Hi, kỳ thật em nên biết tầm quan trọng của cảnh hôn, fan nguyên tác chờ mong chỉ số của cảnh hôn này là 99%, nếu hủy bỏ, như vậy bộ kịch sẽ có thêm sự tiếc nuối." Phó Luân thay đổi thái độ không đứng đắn vừa rồi nghiêm túc thảo luận với cô.
Ngôn Lạc Hi nghĩ đến fan nguyên tác, trong lòng có chút dao động.
Nhưng nghĩ đến sự bá đạo chuyên chế của đại ma vương kia, nếu cô thật sự dám len lén quay cảnh hôn này, không chừng sáng mai đoàn làm phim sẽ giải tán.
Ý nghĩ của Ngôn Lạc Hi rất đơn giản, kéo dài đến ngày cuối cùng để quay, đến lúc đó cho dù Đại Ma Vương nổi giận, cũng sẽ không chậm trễ tiến độ quay.
Phó Luân nhìn cô, nói tiếp:"Anh nghe nói lúc đó em đã đầu tư vốn vào, còn không có quyền quyết định sao?"
"Em đây cũng không phải bỏ vốn nhiều nhất, phía trên còn có lão đại đè ép" Ngôn Lạc Hi căm giận bất bình nói, cô hận chính mình sinh ra không ngậm sẵn thìa vàng đi, nếu không cô nén ném một trăm tỷ đập chết tên kia.
Hôm qua Điền Linh Vân gửi wechat cho cô, để cho cô đem tôn thờ vị thần tài kia hầu hạ tốt, về sau ở đế đô cũng là nhân vật có thể hô mưa gọi gió.
Phó Luân như có điều suy nghĩ gật đầu, không biết có phải ảo giác không luôn cảm thấy giữa Ngôn Lạc Hi và nhà đầu tư Thất gia kia có chút quan hệ mập mờ.
Lệ Dạ Kỳ sau khi họp xong trở lại văn phòng, bên ngoài trời đã tối, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, anh cầm lấy áo khoác tây trang đi ra ngoài, nói với Chu Bắc: "Đến đoàn làm phim"
Chu Bắc nhìn thoáng qua lịch quay phim, nói: "Thất gia, lúc này phu nhân còn chưa quay phim xong"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ hơi lạnh nhìn cậu ta, cậu ta nhất thời phản ứng lại.
"Thất gia muốn đi xem phu nhân diễn cảnh hôn sao? Kỳ thật tôi cảm thấy anh không nên đi là thích hợp nhất, miễn cho nhìn thấy phu nhân cùng tiểu thịt tươi hôn nhau k1ch thích"
Lệ Dạ Kỳ một tay khoác áo khoác tây trang, tay kia trực tiếp gọt cậu ta, "Nói nhảm cái gì?"
Chu Bắc vội vàng né về phía sau, thấy anh đi vào thang máy, cậu ta hét lên: "Thất gia, anh vẫn muốn đến đó tìm sự k1ch thích sao? Hay là nên đi uống vài chai với đám người Mặc gia đi"
Lệ Dạ Kỳ không để ý tới cậu ta, cảnh hôn đã bị anh kêu dừng ngay cả cảnh giường chiếu phía sau cũng bị cắt giảm, tiêu chuẩn lớn như vậy, tổng cục điện ảnh bên kia liệu có duyệt qua?
Người nào đó nghĩ thầm, anh chỉ đứng ở góc độ nhà đầu tư, không muốn tiền trôi theo dòng nước, kiên quyết không thừa nhận, anh là hẹp hòi không chứa nổi một hạt cát.
Hai người đi thang máy xuống lầu, Chu Bắc ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nói: "Thất gia, có một chuyện liên quan đến Lê tiểu thư."
"Nói đi!"
"Buổi chiều phòng làm việc của Lê tiểu thư gửi một bản thảo giải thích nguyên nhân đêm đó Lê tiểu thư bị thương, nhưng đám paparazzi quá điên cuồng lôi chuyện cũ giữa Lê tiểu thư và Tịch Uyên ra.
"Chu Bắc vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trong đôi mắt thâm trầm không thấy đáy của Lệ Dạ Kỳ như có khói đen, "Tình huống bên kia thế nào?"
"Trong bệnh viện cho bảo vệ qua canh gác, không có bất luận kẻ nào có thể tiếp cận Lê tiểu thư, bất quá trên internet công kích lợi hại, một bộ phận người mắng Lê tiểu thư tranh thủ đồng tình, còn có một bộ phận bảo cô ấy cút ra khỏi giới giải trí, chỉ có một bộ phận fan chân ái, còn đang vì cô ấy nói chuyện."
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ sâu không lường được, "Cô ấy sinh tồn trong giới giải trí nhiều năm, hẳn là đã quen với bạo lực trên mạng, cũng biết nên ứng phó như thế nào."
"Nói thế này,"Chu Bắc cẩn thận nhìn qua kính chiếu hậu,"Nhưng Thất gia, có một chuyện hình như chúng ta vẫn không biết, sau khi Tịch Uyên chết, Lê tiểu thư thương tâm sinh non quá mức."
Lông mày Lệ Dạ Kỳ giật giật, quả thật không biết Lê Trang Trang từng sinh con.
Ngày đó trước bia mộ của Tịch Uyên, anh còn tự trách, nếu Tịch Uyên không đỡ phát súng đó cho anh, không chừng anh và con của Lê Trang Trang đã đánh xì dầu rồi.
Nghĩ đến đây, nội tâm tự trách càng sâu nặng.
Anh nhắm mắt lại, khi mở ra, đã là một mảnh hoang vu, "Chu Bắc, quay đầu đi bệnh viện"
"Vậy phu nhân bên kia......!"Chu Bắc chần chờ hỏi.
"Gọi điện thoại cho chú Trịnh, bảo chú ấy qua đón người" Lệ Dạ Kỳ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, trước mắt hiện lên Tịch Uyên Phi nhào tới, giúp chú đỡ một viên đạn trí mạng.
Anh từng đáp ứng hắn sẽ chiếu cố tốt Lê Trang Tràn, anh không thể nuốt lời.
Xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện, Lệ Dạ Kỳ ngồi ở ghế sau, Chu Bắc thấy anh chậm chạp không xuống xe, nhẹ giọng nhắc nhở, "Thất gia, chúng ta đến nơi rồi"
Lệ Dạ Kỳ như vừa tỉnh mộng, anh đẩy cửa xe xuống xe, bước vào thang máy, đi lên lầu..
Danh Sách Chương: