Mục lục
Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngôn Lạc Hi không chút hoang mang nói: "Ông nội bởi vì thân phận diễn viên của con mà có ẩn khúc còn hiểu, dù sao từ xưa đến nay, tất cả mọi người đều có thành kiến với nghề này."
“Hừ" Lệ lão gia nặng nề hừ một tiếng,
"Đã như vậy, cô nên biết, Lệ gia chúng ta sẽ không tiếp nhận trở thành cháu dâu”
"Con sẽ cố gắng để được ông nội chấp nhận cũng như cố gắng trở thành cháu dâu Lệ gia”
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn Lệ lão gia, ánh mắt không tránh không né, nếu cố gắng không được, thì cố gắng gấp bội.
Cô tin, một ngày nào đó Lệ gia sẽ thật lòng tiếp nhận mình.
Chỉ là cô không biết, rất nhiều chuyện không phải cố gắng là có thể làm được.
“Không cần uổng phí công sức, tôi nói rồi, Lệ gia tuyệt đối không tiếp nhận người như cô"
Vẻ mặt Lệ lão gia nghiêm khắc, mặc kệ đứa nhỏ này có bao nhiêu ưu tú, mãi mãi cũng không được bước chân vào Lệ gia.

“Ông nội......”
“Đi ra ngoài đi, sau này cũng không cần trở lại, tôi quản không được Tiểu Thất nghiêng về phía cô, nhưng muốn tỏ rõ thái độ không tiếp nhận".

Lệ lão gia phất phất tay, cự tuyệt không muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện.

Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt Lệ lão gia tử, trong lòng uể oải lại ảo não, con đường hôn nhân của cô và Lệ đại thần, thật sự là bụi gai khắp nơi.

Nếu Lệ lão gia biết mẹ cô chính là Phó Tuyền, chỉ sợ phản đối kịch liệt hơn nữa.
"Ông nội, mặc kệ ông có tiếp nhận con hay không, quyết tâm của con ở lại bên cạnh Lệ đại thần sẽ không thay đổi, trừ phi có ngày chính miệng anh ấy nói không cần con nữa, như vậy con sẽ rời đi."
Đúng như cô vừa nghĩ, quyết định cô đi hay ở là thái độ của Lệ đại thần, chỉ là
hy vọng ngày đó vĩnh viễn đừng đến.
Rời khỏi thư phòng, cô đứng trên hành lang, ngực nặng trịch giống như bị một tảng đá lớn đè lên, ép tới không thở nổi.
Thật ra như vậy là tốt rồi không phải sao? Nhận định mục tiêu, vẫn đi tiếp
nếu ngay cả cố gắng cũng không có liền buông tay thì dựa vào cái gì được hạnh phúc?
Cô nặng nề phun ra hơi thở phiền lòng
vừa xoay người chuẩn bị rời đi liền nhìn thấy Phó Du Nhiên đứng ở cuối hành lang, ẩn mình dưới ánh đèn, mặc áo khoác màu đen, tóc rối tung xuống, trông giống u linh thật sự.

Cô ta chậm rãi đi qua, hai người sát vai Phó Du Nhiên đột nhiên nói: "Thật sự đánh giá thấp lòng xấu hổ của cô a”
Ngôn Lạc Hi dừng bước mím chặt môi, lạnh lùng nói:"Cô có ý gì?”
"Ha ha, thẹn quá hóa giận kìa."
Phó Du Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh oán hận như đến từ địa ngục ác quỷ.
“Tôi cho rằng cô có chút xấu hổ, nghe được tôi nói lời kia, sẽ chủ động rời đi, như thế nào còn không biết, vẫn tiếp tục vô liêm sỉ ở lại bên cạnh Nhị ca?”
Bàn tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, Ngôn Lạc Hi nói:”Vậy còn cô Phó, nghe nói năm đó cô cam tâm tình nguyện đi theo bà ấy
vì sao bây giờ lại muốn trở về?"
“Đương nhiên là không muốn những người ghê tởm như các người sống thoải mái a.

"
Phó Du Nhiên nói tiếp:”Ngôn Lạc Hi, tôi sẽ dùng oán niệm cả đời nguyền rủa cô, cô sẽ không có kết cục tốt”
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn Phó Du Nhiên, đây khác gì một linh hồn oán hận? Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì mới có thể biến thành cái dạng này?
“Vậy cứ mở to mắt mà xem, tôi có thể trở thành như cô muốn hay không”.

Ngôn Lạc Hi nói xong, xoay người rời đi.
Phó Du Nhiên trừng mắt nhìn theo bóng lưng Ngôn Lạc Hi, thật không ngờ cô lại không để ý lời cô ta nói cũng không cùng Lệ Dạ Kỳ giận dỗi hay ly hôn gì cả.

Tại sao vẫn cứ mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh Nhị ca như vậy?
Không thể, tuyệt đối không thể để cô đạt được ý nguyện.


Ngôn Lạc Hi trở lại phòng khách, Lệ Dạ Kỳ vừa từ bên ngoài đi vào, đi trong đêm ngược ánh sáng, chậm rãi đi từ bóng tối ra ánh sáng, như thể bị bao phủ bởi một vầng sáng đủ màu sắc, chói mắt đến mức khiến người ta không thể mở mắt.

Người làm nhận lấy áo khoác của anh, Tiết Thục Dĩnh đã nghênh đón:”Tiểu Thất đến thật đúng lúc, tới cứu vợ sao?
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt, thấy Ngôn Lạc Hi đứng ở cửa vào phòng khách, thấy cô hoàn hảo không tổn hao gì mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía cô, Tiết Thục Dĩnh chế nhạo nói: "Thật hết nói với người trẻ tuổi bây giờ, vừa gặp mặt đã dính chặt vào nhau như keo như sơn”
Lời này tự nhiên nói cho con dâu “hụt” thứ hai còn vọng tưởng nghe, mặc dù bà từng thật lòng chấp nhận Lệ Du Nhiên nhưng hiện tại không thể hạ thấp con trai mình.

Hơn nữa bà cảm thấy Ngôn Lạc Hi đứa nhỏ này rất ngoan khiến cô bà có cảm giác đặc biệt thoải mái.
Lệ Dạ Kỳ đứng lại trước mặt Ngôn Lạc Hi, cụp mắt nhìn kỹ vẻ mặt của cô, "Không ai làm khó em chứ?
Ngôn Lạc Hi lắc đầu, "Sao có thể, người nhà anh đều rất tốt”
“Cũng là người nhà em” Lệ Dạ Kỳ dịu dàng nói, biết là nên nhanh chóng để cô hoà nhập đại gia đình này nhưng lại sợ nóng vội khiến cô cảm thấy áp lực.
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, "Ừ”
Lệ Dạ Kỳ đưa tay xoa xoa đầu cô, "Có muốn đến phòng anh ngồi một chút không?”
“Phòng anh?”
“Ừ”
“Được" Ngôn Lạc Hi gật đầu.

Phòng của Lệ Dạ Kỳ ở Lệ gia có gì khác so với biệt thự Bán Sơn? Thật cũng tò mò muốn xem thử.

Lệ Dạ Kỳ khẽ nhếch môi, nắm tay cô lên lầu, Tiết Thục Dĩnh nhìn bóng lưng hai người, cảm thán nói "Tình cảm thật tốt”
Phó Du Nhiên trở lại phòng khách, thấy bóng lưng hai người cùng nhau rời đi, hận đến thiếu chút nữa đem một ngụm răng bạc cắn nát, Nhị ca sao có thể đối xử tốt với cô như vậy? Cô là kẻ thù cơ mà?
Anh biết rất rõ, nhưng vẫn khư khư cố chấp, còn tiếp tục như vậy anh nhất định bị tổn thương.

Hai người tay trong tay đi tới bên ngoài phòng Lệ Dạ Kỳ, Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên có chút khẩn trương cùng thẹn thùng, phòng ở của Lệ đại thần sẽ như thế nào đây, có thể tràn ngập hồi ức thanh xuân của anh hay không?
Mà những thứ này bên trong, có phải bao hàm luôn cả Lệ Du Nhiên?
Lệ Dạ Kỳ đẩy cửa ra, thấy cô đứng bất động, anh thấp giọng nói: "Không vào sao?”
“À, vào liền” Ngôn Lạc Hi xua đi suy nghĩ miên man trong lòng nhấc chân bước vào.
Phòng rất lớn, bên trong bày một cái giường mềm màu xám sắt trải chăn kiểu Anh, giá sách khảm trên tường bày đầy sách, đều là một ít sách quân sự cô chưa từng đọc qua.

Cô giống như mở ra một cánh cửa thần kỳ, đối với tất cả mọi thứ trong phòng đều tràn ngập tò mò:”Em có thể chạm vào không?”
Trước cửa sổ bày một mô hình máy bay chi3n đấu, tuy rằng nhỏ hơn hàng thật rất nhiều nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, cô đi qua, muốn đụng vào, lại lo lắng sợ bị làm hỏng.
Lệ Dạ Kỳ gật đầu, "Ừ.”
“Máy bay chi3n đấu thật lợi hại, loại này em chỉ thấy trên kênh quân sự”
Ngôn Lạc Hi sờ sờ máy bay, nếu là trẻ con hẳn là có thể ngồi ở bên trong chơi chứ?
Nếu sau này cô và Lệ đại thần có con, nếu tiểu tử kia không chịu ngủ, có thể để ở trong này cho nó chơi.
Hả!!
Vừa rồi cô đã nghĩ đến con của cô và Lệ đại thần rồi sao?
Thật sự là không biết xấu hổ a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK