Mục lục
Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cái gì? "Lệ Dạ Kỳ trong khoảng thời gian ngắn không theo kịp suy nghĩ nhảy nhót của cô
Ngôn Lạc Hi thở dài một hơi:"Em hỏi Thiển Thiển kết hôn với Mặc Bắc Trần, là anh ta ép buộc?"
"Hi Nhi"
Lệ Dạ Kỳ không vui nhíu mày:"Đây là chuyện giữa bọn họ, anh không hy vọng em nhúng tay nữa.

Bọn họ đã xảy ra quan hệ, Bắc Trần chịu trách nhiệm với cô ấy có gì không đúng?"
"Em không nói không đúng, chỉ muốn nói, Thiển Thiển không có khả năng sẽ bắt Mặc Bắc Trần phụ trách."
Ngôn Lạc Hi không khỏi nhớ tới cô và Lệ Dạ Kỳ, ký ức về đêm hôm đó cô vẫn mơ hồ.
"Lệ đại thần, lúc trước tại sao lại chọn em?"
Lệ Dạ Kỳ ngẩn ra, anh hít một hơi thật mạnh, làn khói trắng nhạt từ đôi môi mỏng gợi cảm phun ra, ánh mắt nhìn cô thêm vài phần tà mị:"Thân mềm dễ đẩy ngã"
“……”
Tôi biết anh sẽ trả lời như thế.
"Cũng chỉ để ngủ thôi, đâu nhất thiết phải cưới em?" Ngôn Lạc Hi nói.
Lệ Dạ Kỳ mặt mày trầm xuống:"Chỉ để ngủ thôi? Con gái bây giờ đều cởi mở như vậy, đem chuyện giường chiếu coi như không có gì?"

Ngôn Lạc Hi khóe mắt co quắp một chút:"Vốn không phải yêu nhau, có vội vàng không khi cưới một người chỉ vì đã ngủ một giấc?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, dập tắt tàn thuốc, chậm rãi đi tới bên giường, hơi thở thuốc lá mới mẻ trong nháy mắt bao lấy cô, cô cảm giác được nguy hiểm, muốn lui về phía sau đã không còn kịp, bị người đàn ông nhào ngã trên giường.
"Sao mà anh lại nhớ đêm đó có người quấn lấy anh cả đêm, không yêu sao lại nhiệt tình với anh như vậy?"
Hai má Ngôn Lạc Hi đỏ bừng, "Anh nói bậy"
"Bà xã, chuyện mình đã làm không nên không nhận, đêm đó là em ngồi lên trước.

"
Lệ Dạ Kỳ nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nhịn không được đùa giỡn.
Ngôn Lạc Hi mắt hạnh trợn tròn:"Em, em sẽ không làm chuyện không biết xấu hổ như vậy"
Lệ Dạ Kỳ bỗng nhiên kéo cô dậy, hai người nhất thời đổi vị trí, anh ngồi tựa vào đầu giường, còn cô thì ngồi trên người anh, tư thế vừa xấu hổ vừa quẫn bách, "Đêm đó em là ngồi trên người anh thế này, nói với anh làm một chút cũng sẽ không mang thai, không nhớ sao?"
Ngôn Lạc Hi đỏ mặt sắp chảy máu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông nhịn không được hoài nghi chính mình, cô thật sự bị kích thích đến điên rồi, chạy đi ép anh? Không không, cô không làm gì cả.

Lệ Dạ Kỳ đỡ eo cô, "Xem ra tình cảnh tái hiện, mới có thể khiến em nhớ ra"
Ngôn Lạc Hi sợ tới mức vừa lăn vừa bò, giây tiếp theo đã bị anh đè chặt, giọng nói dần dần khàn khàn:"Bà xã, nhớ cho kĩ, lần đầu tiên chúng ta làm như thế nào"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi xuống lầu hai chân vẫn run rẩy, ai đó sức chiến đấu kinh người giày vò cô đến nửa đêm mặc cô kêu la đến khan cổ còn bị cười nhạo.
Mẹ kiếp em gái anh a!
Dì Đông nhìn Ngôn Lạc Hi tư thế không được tự nhiên xuống lầu, vẻ mặt kia một lời khó nói hết, làm bà cũng thẹn thùng không ít.
"Tiên sinh nói tối qua con thật vất vả, đặc biệt kêu dì chưng yến cho con bồi bổ lại sức"
Đồ khốn, anh cố ý.
Ngôn Lạc Hi hai má đỏ bừng, liếc mắt nhìn người đàn ông khốn kiếp ngồi trên sô pha đọc báo, không cam lòng yếu thế nói: "Dì Đông, tối hôm qua tiên sinh mất không ít protein, pha cho anh ấy ly sữa, nấu thêm hai quả trứng gà, ăn gì bổ cái đó."
"....."
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng, quét về phía tiểu nữ nhân ý chí chiến đấu sục sôi, thản nhiên nói: "Eo không mỏi, chân không mềm, cổ họng cũng không khàn?"
"........"
Ngôn Lạc Hi đỏ mặt như tôm luộc, quả nhiên da mặt dày hơn, cô không phải đối thủ của anh.

Đề tài vợ chồng son mặn chay không kiêng kị, nhưng làm dì Đông và dì Trần xấu hổ muốn chết, quả nhiên là các bà theo không kịp tiết tấu thế hệ bây giờ sao?
Thấy hai người xấu hổ đi vào bếp, Ngôn Lạc Hi hận không thể nhào tới cắn chết anh, nhưng nhìn bộ dáng anh đang chờ cô đến cắn, cô lại bỏ qua ý định này.
"Sao anh không đến công ty?"
"Đưa em ra sân bay" Lệ Dạ Kỳ lời nhẹ như mây, sáng ra không thèm để ý mấy cuộc điện thoại thúc giục anh đến công ty, chính là vì đưa vợ ra sân bay.
"Không sao, anh đi làm đi, Điền Điền sẽ tới đón em."
Ngôn Lạc Hi phất phất tay, đi vào nhà ăn ngồi xuống, cố gắng không ỷ vào anh, bất cứ khi nào cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng chia tay .
Như vậy, đến ngày chia tay, cũng không quá khổ sở.
Lệ Dạ Kỳ mím môi, có loại không bị cô chọc cho tức, nha đầu này là cố ý chọc anh, hay thật sự không cần anh?
"Anh nửa ngày không đến, công ty cũng không sụp đổ, nếu có sụp, không phải còn có vợ cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi anh sao?"
Ngôn Lạc Hi: "Em không nuôi nổi con lớn như anh"
“……”
Cho nên bây giờ cô ghét anh đến nghiện?
Ăn xong bữa sáng, Điền Linh Vân đã đến biệt thự Bán Sơn, Ngôn Lạc Hi kéo vali đi ra, chú Trịnh nhận lấy đặt ở trong cốp xe Bentley màu đen, Ngôn Lạc Hi cực kỳ im lặng.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp lạnh lùng, "Thật sự không cần, em và Điền Điền tự ra sân bay được rồi"
Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào túi, chậm rãi đi tới bên cạnh cô, lạnh nhạt nói với Điền Linh Vân: "Cô Điền, phiền cô tự lái xe đến sân bay, tôi đưa Hi nhi qua sau"
Điền Linh Vân sảng khoái nói: "Được."
"Được cái gì? Cậu nói đặc biệt tới đón tôi....A!! Lệ đại thần anh mau buông em ra"
Ngôn Lạc Hi còn chưa nói xong, đã bị Lệ Dạ Kỳ đẩy vào ghế lái phụ, anh vòng qua đầu xe lên xe.

Ngôn Lạc Hi nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn anh, "Anh như vậy khiến em rất......"
"Em thử nói nữa có tin anh hôn em không?"
Lệ Dạ Kỳ tức điên lên vì liên tục bị cô từ chối, cô thà làm phiền Điền Linh Vân cũng không muốn anh mở miệng cần người tự nguyện là anh.

Là ý gì? Muốn vạch ranh giới với anh?
Ngôn Lạc Hi ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhìn thấy xe chạy ra khỏi biệt thự, lại nhìn Điền Linh Vân trong gương chiếu hậu lái xe đuổi theo, cô tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh.
Xe nhanh chóng chạy lên đường cao tốc sân bay, bàn tay cô đặt trên đầu gối bỗng nhiên bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy, cô quay đầu nhìn lại, năm ngón tay anh mở ra khe hở của cô, gắt gao bao lấy bàn tay cô.
"Ra nước ngoài đừng quá mệt mỏi, kết thúc công việc thì về sớm một chút, anh ở nhà chờ em."
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi xúc động nhìn anh giống như ông chồng quốc dân.

"Ờ"
Cường độ trên tay lại siết chặt vài phần, "Cũng không cần suy nghĩ lung tung, nhớ anh thì gọi thoại cho anh"
"Lệ đại thần, anh lưu luyến không rời như vậy, em sẽ lầm tưởng anh yêu em" Ngôn Lạc Hi cố ý thoải mái nói đùa, xua tan chua xót trong lòng bỗng nhiên dâng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK