Lệ Dạ Kỳ nghiêng người châm điếu thuốc, anh nhíu mày nói: "Cô ấy muốn ly hôn”
“Ly hôn? Cậu đã gây ra chuyện lớn gì đến nỗi ép cô ấy đòi ly hôn?” Mặc Bắc Thần nhíu mày, mặc dù cùng không có cơ hội gặp gỡ Ngôn Lạc Hi nhiều lắm, nhưng rõ ràng nhìn ra được cô gái ấy là người thông minh hiểu chuyện còn kiên nhẫn và rất mạnh mẽ.
Nếu không phải tuyệt vọng đến mức không còn hy vọng sẽ không dễ dàng đề nghị ly hôn.
"Cái gì gọi là tôi ép cô ấy?"Lệ Dạ Kỳ bực bội nói, mặc dù đã nhận ra sai lầm của mình nhưng cũng không thể bỏ qua thể diện trước mặt bạn bè.
"Ngôn Lạc Hi sẽ không đem chuyện ly hôn
treo trên đầu môi, nếu cô ấy nói ra như vậy nhất định đã rất đau lòng.
Tôi rất tò mò cậu đã làm cái gì?" Mặc Bắc Trần nhàn nhã nhìn anh.
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày:”Tôi….."
Tôi không làm gì cả, nhưng lại không thể nói ra, một người phụ nữ khóc thương bên cạnh, anh hoặc là làm quá nhiều, hoặc là làm quá ít, không thể nào không làm gì cả.
Thấy anh nói không ra lời, Mặc Bắc Trần thản nhiên nói: "Tiểu Thất, tôi kỳ thật rất hâm mộ cậu, ít nhất Ngôn Lạc Hi còn muốn giận dỗi, Thiển Thiển bây giờ nhìn thấy tôi như thấy quỷ trốn cũng không kịp"
Tuy cưỡng chế cô mỗi tuần đều phải về Mặc gia, nhưng cô tựa hồ đi sớm về trễ, thậm chí chưa bao giờ ở nhà ăn cơm.
Đối với anh, né
tránh càng lợi hại.
Kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô thậm chí không nhìn thẳng vào anh một cái, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh nhất định phát điên mất thôi!
Lệ Dạ Kỳ nặng nề phun ra một ngụm khói tâm phiền ý loạn nói: "Giận dỗi cũng hâm mộ, anh thiếu ngược hả?”
“Đừng ở trong phúc không biết phúc, Ngôn Lạc Hi là một cô gái tốt, nhất định phải quý
trọng."Mặc Bắc Trần nhấp ngụm rượu, ấn tượng lúc trước đối với Ngôn Lạc Hi chính là bộ dáng xinh đẹp, sau đó cô ra mặt an ủi Thiển Thiển mới khiến anh nhận ra cô gái này mặc dù ở trong giới giải trí phức tạp, nhưng tâm hồn không bị ô nhiễm, vẫn tinh khiết như vậy.
“Tôi nói không quý trọng cô ấy khi nào? “Lệ Dạ Kỳ không hài lòng nói.
"Đã vậy, cậu giãy giụa ở đây làm gì?"Mặc Bắc Trần một câu trúng đích.
"Chỉ cần kiên định với ý nghĩ này, vậy thì làm liền đi, nếu thật sự quý trọng cô ấy, tôi tin cô ấy sẽ cảm nhận được"
Phụ nữ đều rất nhạy cảm người tốt xấu có thể cảm giác được.
Nếu đối phương không cảm giác được an toàn, chỉ có thể nói Tiểu Thất làm quá ít hoặc phương thức không đúng!
Lệ Dạ Kỳ dập tắt khói đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ra xa bóng đêm đen kịt như mực, nói: "Bắc Thần, trên người tôi mang quá nhiều thứ, những chuyện này còn chưa giải quyết xong không biết phải làm thế nào đối mặt với cô ấy."
"Nếu cậu nghĩ như vậy sớm muộn gì cô ấy cũng ở bên cạnh Bạch Kiều.
Từ góc độ của người ngoài cuộc, Bạch Kiêu phù hợp với cô ấy hơn cậu"
Lệ Dạ Kỳ:"...."
"Tôi sẽ không nhường cô ấy cho bất cứ ai."
“Vậy sao?” Mạc Bắc Thần nhướng mày.
“Tôi biết có nhiều chuyện không thể nói cô ấy hiểu cũng nhiều lúc tôi không thể bày tỏ lòng mình nhưng dù vậy, tôi cũng không bao giờ buông ta
Mặc Bắc Trần thở dài một tiếng:”Thật phức tạp”
“Tiểu Thất, kỳ thật cậu cùng Ngôn Lạc Hi rất giống nhau, một khi hạ quyết tâm làm việc gì đó sẽ kiên trì đến cùng ngay cả khi biết nó là sai.
Đôi khi cũng nên lắng nghe đối phương muốn nói gì đừng suy nghĩ cho bản thân nhiều quá”
Lệ Dạ Kỳ ngẩn ra:"Tôi chỉ nghĩ cho bản thân?"
“Suy nghĩ quá nhiều ngược lại làm mỗi bước đi của chính mình thêm gian nan, đôi khi nên vứt bỏ đi những gánh nặng kia hai người mới có thể đi được lâu dài” Mặc Bắc Trần nói xong chua xót đến đau răng, từ khi nào anh lại chuyển sang làm anh trai tư vấn tình cảm vậy?
Lệ Dạ Kỳ rơi vào trầm tư, bởi vì khoảng cách quá gần sao, anh một mực nghĩ đến chuyện của mình, nghĩ đến quyết định của mình, chưa từng đứng ở góc độ của cô suy nghĩ cho cô?
Cho nên cô ở bên cạnh anh, mới có thể thương tâm khổ sở như vậy.
Nhưng anh rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến cô hạnh phúc?
Trên đường lái xe về biệt thự Bán Sơn, Lệ Dạ Kỳ vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.
Lúc trước cùng Ngôn Lạc Hi phát sinh quan hệ nguyên nhân vì bị bỏ thuốc.
Nhưng trước khi cô ngã ngồi vào lòng anh, không phải cô gái nào cũng có thể đến bắt chuyện được với anh.
Có người trong sáng thanh thuần, có người xinh đẹp quyến rũ, phải nói đủ loại phụ nữ trên đời nhưng tại sao trong đám đông mênh mông, anh chỉ nhìn thấy mỗi cô?
Chính là vì nước mắt đọng trên mắt cô hay
bởi vì gương mặt thương tâm khiến người ra đau xót khi đó?
Anh đã nghĩ gì khi muốn cô? Anh nghĩ nếu là anh, anh sẽ không làm cô khóc.
Và đó là lý do anh bất chấp ý nguyện cưỡng ép cô kết hôn, có phải từ khi bắt đầu, anh cũng chỉ lo lắng cho mình, mà chưa bao giờ nghe qua cô muốn cái gì?
Xe chạy vào biệt thự Bán Sơn, anh đẩy cửa xuống xe, đi tới bên cạnh giá xích đu ngồi lên đó, Mai Mai không biết từ nơi nào chui ra, đảo quanh chân anh, ô ô ủy khuất kêu.
Anh cúi người xuống, sờ sờ đầu nó, thấp giọng nói:"Tôi có phải làm sai điều gì rồi không?”
Mai Mai mặt chó mơ hồ nhìn anh, há mồm cắn ống quần muốn kéo anh vào trong biệt thự.
Lệ Dạ Kỳ híp híp mắt, từ trên xích đu xuống, theo nó vào biệt thự.
Lầu hai là khu vực cấm Mai Mai ra vào, giờ phút này nó lại phóng lên đó, chạy đến bục xoay mình nhìn Lệ Dạ Kỳ đi theo phía sau, vẫn gâu gâu kêu không ngừng.
Lệ Dạ Kỳ buông hai tay xuống bước nhanh theo lên lầu, Mai Mai mang anh đi tới bên ngoài phòng ngủ, nó gấp đến độ lấy móng vuốt cào cửa, Lệ Dạ Kỳ trong lòng căng thẳng, Mai Mai như vậy, chẳng lẽ cô đã xảy ra chuyện?
Anh lập tức đẩy cửa đi vào, trong phòng trống rỗng người cũng không trên giường, anh híp híp mắt, đã giờ này rồi sao cô lại không ở nhà?
"Ô ô ô......!"Mai Mai gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, không ngừng kêu.
Lệ Dạ Kỳ đứng bên giường một lúc, chợt nhận ra một khả năng bước nhanh vào phòng tắm, ngẩng đầu nhìn, chỉ còn lại chiếc bàn chải đánh răng của mình trong chiếc cốc trên bồn rửa mặt, những thứ cô dùng hằng này đã bị cuốn sạch đi mất.
Anh siết chặt bàn tay, quay người bước ra khỏi phòng tắm, đi về phía phòng thay đồ.
Quần áo trong tủ được treo rất đẹp, nhưng tất cả mỹ phẩm trên bàn trang điểm đều không còn, ngay cả chiếc hộp đựng đồ trong góc cũng không còn, cuối cùng anh cũng hiểu Mai Mai muốn anh xem cái gì.
Ngôn Lạc Hi bỏ nhà đi.
Không, nói chính xác hơn, là cô không cần anh nữa!
Cảm giác hoảng sợ đột ngột bao trùm lấy anh lao nhanh ra ngoài, không còn vẻ bình tĩnh thản nhiên như trước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ anh không thể mất cô!
“Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?"
Dì Đông từ nhà nhỏ bên kia đi tới, liền nhìn thấy người từ trước đến nay dù núi có sập sắc mặt cũng không thay đổi, bây giờ đang vội vàng lao từ trên lầu xuống, làm dì hết thảy kinh ngạc sợ tới không tin được.
Lệ Dạ Kỳ đã ra khỏi cửa.
Danh Sách Chương: