Thím hai Lệ gia không nghĩ tới cô hùng hổ dọa người như thế, không chút nhượng bộ, bà nhíu mày nói:"Cô Ngôn, thứ tôi nói chính là tình cảm"
"Được, nói về tình cảm, Lệ tiểu thư có tự tin gì cho rằng mười năm sau trong lòng Lệ Dạ Kỳ vẫn còn cô ấy? Nếu có, anh ấy sẽ ly hôn tôi cưới cô ấy.
Nếu anh ấy không làm vậy, có nghĩa tất cả mọi thứ đều là Lệ tiểu thư vọng tưởng".
Ngôn Lạc Hi sắc bén nói.
Thím hai sắc mặt cứng ngắc, tay nắm chặt thức ăn cho cá, ngay cả phong độ hào môn quý phu nhân cũng duy trì không nổi nữa, ngữ khí bén nhọn: "Con hát quả nhiên chính là con hát, thực không biết liêm sỉ"
Ngôn Lạc Hi khẽ mím môi, thản nhiên nói: "Tôi cho rằng quý phu nhân hào môn đều có giáo dưỡng rất tốt, xem ra cũng chỉ thế thôi"
"Con khốn!" Thím hai rốt cục bị chọc giận, bà giơ tay muốn tát mặt Ngôn Lạc Hi.
Ngôn Lạc Hi còn không kịp phản ứng, phía sau đã có một bàn tay chặn cổ tay bà ta lại, thím hai tức giận trừng mắt, đâm vào trong đôi mắt tràn đầy nghiêm sắc kia, bà cả kinh, "Tiểu Thất, sao con lại ở đây?"
Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nhìn bà ta, giọng nói lạnh lẽo:"Thím hai, vợ con có làm gì sai cũng là con dạy dỗ, không cần phiền tới người ngoài động thủ"
Thím hai tựa như bị vải một bạt tai, hai má nhất thời đỏ lên:"Tiểu Thất, con không nên cưới một người vợ như vậy, sẽ làm ông nội tức giận sinh bệnh"
Lệ Dạ Kỳ hất tay bà ta, tay kia tự nhiên đặt lên vai Ngôn Lạc Hi lạnh lùng nói:"Con lấy vợ thế nào hình như không đến lượt thím ý kiến, quản tốt chính mình, lần sau để con biết thím còn làm khó cô ấy, con sẽ không bỏ qua cho thím"
Bà thím hai sắc mặt tím bầm, không ngờ Lệ Dạ Kỳ vì Ngôn Lạc Hi ra mặt, đánh tan mặt mũi bà ta, dù tức muốn chết cũng biết xưa
Tiểu Thất là loại tính khí này, nếu chọc giận nó, đối với Du Nhiên đều không có lợi.
Bà ta nuốt giận vào bụng, hạ giọng nói:"Tiểu Thất à, dù thế nào thím cũng là trưởng bối của con, con! ! "
"Nếu biết thì nên ra dáng trưởng bối, nếu không con sẽ không có bộ dáng vãn bối".
Lệ Dạ Kỳ ngữ khí sắc bén cắt đứt lời bà, cúi đầu nhìn người phụ nữ an tĩnh trong lòng đang cụp mắt, không biết lại nghĩ tới cái gì.
Anh mím môi, ôm chặt cô hơn:"Chúng ta đi thôi"
Ngôn Lạc Hi định thần lại gật đầu với anh, Lệ Dạ Kỳ ôm cô rời khỏi đình viện.
Đi tới hành lang không người, cô mới tránh anh ra trực tiếp đi về phía trước.
Lệ Dạ Kỳ dừng bước, nghĩ đến lời thím hai vừa nói, anh không biết trong nhà có người sau lưng gây khó dễ cô như vậy, anh đi nhanh vài bước liền đem cô ấn lên vách tường.
“Tại sao không nói anh biết? "Lệ Dạ Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt cô, thái độ tuyệt đối mạnh mẽ không cho phép cô trốn tránh.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh:"Muốn tôi nói xấu người nhà anh trước mặt anh sao? Tôi không làm được”
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lóe lên, bàn tay đặt lên vách tường bên hông cô, trầm giọng nói: "Tất cả những người khó xử với em, đều không phải người nhà của anh, Hi nhi, em nhớ kỹ cho anh”
Ngôn Lạc Hi chấn động, cô nhìn anh với vẻ hoài nghi.
"Lệ Dạ Kỳ, em…”
Lệ Dạ Kỳ nghĩ đến cái tát vừa rồi của thím hai, mặc dù biết cô nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết nhưng thấy cô bị người ta làm khó như vậy anh vẫn cảm thấy đau lòng.
“Sau này không cần để ý bà ấy, không gọi thím cũng được”
Ngôn Lạc Hi sửng sốt, anh dùng giọng điệu trẻ con như vậy để bênh vực cô sao?
"Em! "
"Xin lỗi, vì ở cạnh anh mà để em tổn thương nhiều như vậy, trước kia nếu anh làm không tốt, bà xã xin em rộng lòng bỏ qua, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt".
Lệ Dạ Kỳ cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, lần đầu tiên tỏ ra yếu thế lấy lòng một người phụ nữ.
Không muốn tiếp tục giận dỗi với cô như vậy nữa, muốn thương cô cưng chiều cô thật nhiều nhưng luôn vì những hiểu lầm đáng ghét kia khiến cả hai không thể tới gần nhau.
Tim Ngôn Lạc Hi rung động không thôi, bất quá anh chỉ mới nói vài câu mà lòng cô liền mềm nhũn.
Không được, cô không thể như vậy a, cho dù bọn họ lần nữa hoà hợp về sau nhất định cũng còn nhiều hiểu lầm khác tiếp đến.
Cô không muốn đau lòng, không muốn tổn thương, không muốn hi vọng rồi thất vọng.
"Lệ Dạ Kỳ, anh đừng như vậy, thật ra em không có!.
ưm! đau quá"Ngôn Lạc Hi còn chưa nói hết bả vai đã truyền đến cơn đau bất ngờ, là người đàn ông ấu trĩ này há miệng cắn cô một cái
Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy tay anh cũng hung hăng há miệng cắn một cái, bộ dạng rõ ràng ăn miếng trả miếng.
“……”
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn dấu răng ở miệng hổ, anh cười híp mắt nhìn cô:"Bây giờ cắn lại anh rồi, có hết giận chưa?"
Ý anh không phải chuyện thím hai vừa rồi mà là chuyện sáng nay, không để ý đến ý nguyện của cô.
Là do cô cứ đòi ly hôn nên anh tự động "chặn" cô lại.
Ngôn Lạc Hi ngạo kiều dời tầm mắt:"Không hết, vĩnh viễn cũng không hết được"
Thân thể Lệ Dạ Kỳ vẫn dán sát vào cô, anh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, một lần nữa vùi đầu vào hõm vai cô, có loại ý tứ dụ dỗ:"Bà xã, trở về đi, anh để em chà đạp lại,
bất kể lúc nào chỉ cần em muốn, anh lập tức nằm xuống"
Ngôn Lạc Hi:"!.
"
Người này rõ ràng đang đùa giỡn cô.
Cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể nặng nề của anh đè ở trên người căn bản đẩy không nổi tức giận không chịu được, giơ chân lên đá vào bắp chân anh.
Một giây sau, hai chân đã bị anh kẹp lấy không thể động đậy.
Tư thế này…
Hai má Ngôn Lạc Hi đỏ bừng:"Anh buông ra, bị người ta nhìn thấy bây giờ?”
“Chính em tự nhét vào, muốn anh buông ra thì hôn anh một cái”
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu cười nhìn cô đáy mắt tràn đầy chờ mong.
***Lụm liêm sỉ lên anh ơii :)))
Ngôn Hi tức giận trừng mắt nhìn, bộ dạng hiện tại của bọn họ nếu có ai bắt gặp không chừng cho rằng họ ở đây làm chuyện đáng xấu hổ.
“Không.
”
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô quay đầu đi, dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc khiến lòng anh ngứa ngáy không chịu nổi, một cảm giác tê dại quen thuộc chạy khắp người, giọng trở nên trầm thấp.
"Anh thật muốn ôm em lên giường.
”
Ngôn Lạc Hi: "! ! ".
Danh Sách Chương: