Ngôn Lạc Hi lúc này trước ống kính cười tươi như hoa, lần này không còn miễn cưỡng nữa, rất nhanh đã nhập vai.
Cố Thiển chậm rãi đi qua, đứng lại bên cạnh người đàn ông cao lớn:"Thất ca, anh tới thăm chị Lạc Hi sao?”
Lệ Dạ Kỳ nhìn Ngôn Lạc Hi trước ống kính, cho dù cô đang cười anh hoàn toàn không cảm giác được cô đang vui vẻ, "Ừ”
Cố Thiển nhìn theo ánh mắt anh nhìn Ngôn Lạc Hi, liền thấp giọng nói:"Chị Lạc Hi trước ống kính cả người giống như phát sáng, rất dễ lây nhiễm người bên cạnh”
Lệ Dạ Kỳ thu hồi ánh mắt dừng lại trên người Cố Thiển, biết cô có lời muốn nói với, anh gật đầu, "Giống như mặt trời, rất ấm áp”
“Ừ!” Cố Thiển dùng sức gật đầu, giống như tìm được sự đồng cảm:"Chị Lạc Hi cười rộ lên rất có tác dụng chữa lành vết thương.
Có thể đây là lý do chị ấy đóng vai chính trong cũng lâu rồi em không thấy chị ấy cười từ tận đáy lòng."
Ngoại trừ vui vẻ trước ống kính, thật sự đã rất lâu rồi không nhìn thấy cô cười.
Gần đây thời gian cô trầm mặc ngẩn người càng lúc càng nhiều, cho dù ngồi bên cạnh cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Lệ Dạ Kỳ kinh ngạc nhìn cô gái xa xa, đóng vai Sơ Hạ tính cách cởi mở ngay thẳng, lúc cười rộ lên ánh mắt cong cong rất ngọt ngào, làm cho người ta không rời được tầm mắt.
“Hôm đó ở đài truyền hình đã xảy ra chuyện gì?” Lệ Dạ Kỳ hỏi.
Cố Thiển:"Thật ra em cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngày mai chương trình được phát sóng, nếu Thất ca thật sự tò mò, anh có thể xem qua thử”
“Ừ" Lệ Dạ Kỳ không hỏi nữa, lại nhìn Ngôn Lạc Hi đã tập trung vào vai diễn bên kia, nụ cười trên mặt cô càng ngày càng đậm, giống như đang cười từ nội tâm.
Nụ cười của cô đẹp mắt như vậy, dường như anh rất ít khi nhìn thấy.
Anh giơ tay vuốt trán:"Cố Thiển, đừng nói với cô ấy anh đã tới”
"Thất ca, anh không đợi chị Lạc Hi diễn xong sao?"
Cố Thiển ngạc nhiên nhìn anh đã tới tận nơi này anh là có chuyện muốn nói với chị Lạc Hi, anh cứ như vậy mà đi sao?
“Không đợi” Lệ Dạ Kỳ nói xong, nhìn Ngôn Lạc Hi thật sâu, dặn dò:"Chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy bị bệnh”
____
"Thất gia, thứ anh cần tôi đã cho người chuẩn bị, đây là đ ĩa sao chép"
Trưởng đài vội vàng nhận lấy đ ĩa trong tay thư ký, đưa cho Lệ Dạ Kỳ.
"Vất vả rồi" Anh nhận lấy rồi xoay người rời đi.
Trưởng đài đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh biến mất, mới chậm rãi lâu mồ hôi trên trán.
Lệ nhị thiếu là người không thể đứng cùng một chỗ quá lâu!
Lệ Dạ Kỳ ngồi vào trong xe, nhìn đ ĩa trong tay, lái xe về biệt thự Bán Sơn.
Trong biệt thự Bán Sơn có phòng chiếu phim, bên trong thu thập tác phẩm của Ngôn Lạc Hi từ khi ra mắt đến bây giờ.
Lệ Dạ Kỳ đi tới đó đem đ ĩa bỏ vào trong máy chiếu ngồi xuống sô pha, nhìn trên màn hình tinh thể lỏng thật lớn xuất hiện hình ảnh cắt xén.
Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, trong hình, Ngôn Lạc Hi mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt chậm rãi đi ra, hát một ca khúc mở màn, giọng nói của cô rất êm tai, trong trẻo ngọt ngào.
Kế tiếp tới đoạn trò chơi, phản ứng mơ hồ tạo rất nhiều điểm cười, đáng yêu lại càng
đáng yêu đôi khi lại có một chút giảo hoạt.
Khán giả dưới đài bị cô chọc cười từng khuôn mặt vui vẻ thích thú hiện lên trước ống kính, ngay cả anh cũng nhịn không được nhếch môi một cái.
Cô thật sự nghiêm túc và rất cố gắng, cho dù là chuyện mình không am hiểu cũng sẽ hoàn thành kĩ lưỡng, nhìn cô hoạt bát tươi cười trên tivi trong đầu anh hiện lên bộ dáng khóc lóc của cô.
Một tiếng rưỡi chương trình giải trí, rất nhanh tiến vào kết thúc, tiếp đến là trò chơi cuối cùng.
Bạch Kiêu ở trước mặt mọi người bấm số điện thoại của cô, thâm tình nói ra:"Lạc Hi, anh yêu em!"
Hai mắt anh phóng to ra, là bởi vì Bạch Kiêu thổ lộ với cô sao? Cho nên cô tuyệt quyết rời khỏi anh như vậy?
Cả người Lệ Dạ Kỳ bắt đầu nôn nóng bất an, cầm lấy điều khiển từ xa "bốp" một tiếng tắt TV, khó trách Cố Thiển và Điền Linh Vân đều giữ kín chuyện đêm đó thì ra là vì chuyện này.
Cho dù Bạch Kiêu thổ lộ thì sao?
Anh sẽ không nhường Ngôn Lạc Hi cho ai hết!
Khi màn đêm buông xuống, Ngôn Lạc Hi đã kiệt sức đến mức sắp ngã quỵ sau khi quay cảnh hôm nay.
Cố Thiển nhanh chóng đặt chiếc áo khoác xuống vai, "Chị Lạc Hi, cảnh hôm nay kết thúc, chúng ta về thôi”
"Được." Ngôn Lạc Hi xoa mũi hắt hơi một cái, Cố Thiển nhanh chóng đưa cho cô đường nâu đun sôi với gừng: "Uống chút canh gừng trước để xua tan cảm lạnh, chị bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Ngôn Lạc Hi nhấp vài ngụm, canh gừng đường nâu sôi sùng sục lập tức làm ấm cơ thể.
Hôm nay là ngày cuối cùng quay ngoại cảnh, trong nhà có điều hòa nên không phải chịu lạnh nữa.
Sau khi thu dọn đồ đạc, cả hai cùng nhau đi về phía bên ngoài Đại học Đế Đô.
“Lạc Hi.” Một giọng nam trầm vang lên, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Bạch Kiêu đứng bên cạnh chiếc Land Rover màu trắng, anh ta giơ tay vẫy cô.
Ngôn Lạc Hi khẽ mỉm cười, chậm rãi đi qua đó đứng yên trước mặt anh ta, nói: “Sao anh lại ở đây?”
"Hãy ngồi phía sau với Thiển Thiển”
Ngôn Lạc Hi dù không thể từ chối nhưng cô lại không muốn đến quá gần Bạch Kiêu, dù sao những tin đồn trên mạng đã làm đảo lộn cả bầu trời.
Nghĩ có chút kỳ lạ, cả ngày hôm nay không có phóng viên đứng gác, cũng không có người tới quấy rầy, thậm chí tin tức trên mạng phổ biến cũng trong nháy mắt giảm xuống.
Bạch Kiêu ánh mắt tối sầm, đóng cửa ghế phụ lại mở cửa ghế sau:"Hai vị tiểu thư, mời lên xe, hôm nay tôi làm tài xế cho các cô." Cố Thiển ngượng ngùng nói:
"Làm phiền, Bạch tiên sinh rồi”
"Không có gì."
Hai người lên xe, Bạch Kiêu đóng cửa sau, nhanh chóng lên điều khiển, Bạch Hiểu vừa lái xe vừa nói:"Lạc Hi, tin tức gì trên mạng có gây rắc rối cho em không?"
Ngôn Lạc Hi sửng sốt không ngờ anh ấy trực tiếp đề cập đến tin tức, cô lắc đầu, "Không có, em muốn cảm ơn anh đã tung tin gió lạnh với em đêm hôm kia."
“Chúng ta là bạn bè, em đừng đối xử với anh như vậy, nếu không anh sẽ giận đó”
Bạch Kiêu cười rất dịu dàng, cô sẽ không bao giờ nghĩ có anh ở bên cạnh sẽ vui vẻ thế nào.
Ngôn Lạc Hi sụp mí mắt xuống, cô biết lòng tốt của anh dành cho cô, nhưng cô lại không thể nào đón nhận nó!
Danh Sách Chương: