Thấy anh như vậy, Bạch Tố Y cho rằng thái độ của bản thân mình hơi quá đáng.
Trong lòng cô cũng có chút áy náy, vội vã nói sang chuyện khác, hỏi:
"Đúng rồi, vừa nãy anh ở nhà ai thế? Sao em có cảm giác ông cụ đứng cạnh ông Viễn kia hơi quen mắt.
Nhưng mà em không nhớ ra được đã gặp ông ấy ở đâu cả?"
Bạch Tổ Y khẽ liếc mắt ra bên ngoài, nhìn qua biệt thự kia một cái đã biết nhà người này không tầm thường.
Chẳng qua là cô không thể nào mà hiểu được, ông Viễn đưa Lâm Thiệu Huy đến nhà một người giàu có nhường này để làm cái gì.
"Không có gì.
Anh và chủ căn nhà ấy cũng chỉ gặp mặt có một lần thôi!" Lâm Thiệu Huy có chút hờ hững trả lời cô.
Nghe anh nói như thế, Bạch Tổ Y cũng không để ý đến nữa.
Dù sao thì bản thân cô là người rõ ràng nhất vòng xã giao thường ngày của Lâm Thiệu Huy cũng chẳng có mấy người.
Người ở bên cạnh anh, trừ một nhà ba người bọn họ ra thì ngay cả một người bạn thân thiết anh cũng không có.
"Lâm Thiệu Huy, xem như em xin anh.
Lát nữa, sau khi đến nhà họ Thẩm, anh phải cố gắng không chế tính tình của bản thân một chút! Nếu như mấy người bên nhà ông ngoại em có nói mấy lời khó nghe thì em cũng hi vọng anh có thể nhịn một chút!"
Lúc này, tầm mắt của Bạch Tố Y dừng lại trên người Lâm Thiệu Huy, trong đôi mắt đẹp đẽ ấy hiện lên tia khẩn cầu không che giấu.
Lâm Thiệu Huy lập tức muốn phản bác.
Chẳng qua là, khi anh nhìn thấy ánh nước hiện lên trong đôi mắt đẹp đẽ của Bạch Tổ Y thì lời đã lên đến miệng lại không thể phát ra ngoài được.
Anh chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống những lời ấy, thay bằng lời khác:
"Vợ ơi, em yên tâm đi! Nếu như bọn họ không quá phận quá đáng, anh sẽ không tính toán với bọn họ!"
Nghe được Lâm Thiệu Huy nói vậy, lúc này trong lòng Bạch Tố Y mới thoáng thấy yên tâm một chút.
Thế nhưng Bạch Tố Y không hề biết trong lòng Lâm Thiệu Huy còn nhủ thầm một câu không nói ra miệng.
Đó là, nếu như bọn họ quá đáng, Lâm Thiệu Huy nhất định sẽ khiến cho nhà họ Thẩm phải trả một cái giá thật đắt để đánh đổi!
Không lâu sau đó, chiếc xe Mercedes Benz chở hai người bọn họ đã chạy đến cửa nhà họ Thẩm.
Lúc này, trong bãi đỗ xe đã chật kín, chứa đầy những chiếc xe sang.
Chủ nhân của những chiếc xe sang trọng này có không ít người là người của nhà họ Thẩm, thế nhưng cũng không thiếu những nhân vật có quan hệ làm ăn
mật thiết với nhà họ Thẩm.
Hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện nhà họ Thẩm vừa ký kết được một bản hợp đồng vô cùng có giá trị!
Lúc này, những nhà kinh doanh đã đến đây trong kia đang ra sức nịnh bợ lấy lòng, cố gắng xem có được chia một chén canh nhỏ trong cái hợp đồng vô giá kia hay không.
"Hôm nay nhà họ Thẩm tổ chức một bữa tiệc nhằm mục đích ăn mừng vì ký kết được hợp đồng! Em nghe nói họ đã nhận được một hợp đồng có giá trị lên tới một trăm triệu đô la Mỹ đấy!" Trên mặt Bạch Tố Y hiện lên chút vui mừng, còn thoáng hiện một tia ước ao.
Một trăm triệu đô la Mỹ cơ đấy!
Loại hợp đồng này trước giờ chỉ có một vài tập đoàn có thực lực vô cùng hùng mạnh mới có thể ký được về tay.
Nhà họ Thẩm hoàn toàn có thể dựa vào hợp đồng này để nâng cao vị thế lên không ít.
Khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy cô nói như thế, anh chỉ khẽ mỉm cười.
Một trăm triệu đô la Mỹ?
Ở trong mắt người khác, hợp đồng này có thể coi là một hợp đồng siêu giá trị thế nhưng ở trong mắt anh, nó chẳng khác nào mớ giấy vụn.
Sau đó, hai người nhanh chóng theo một đám người có máu mặt của Nam Giang vào nhà họ Thẩm.
Không thể không nói, nhà họ Thẩm không hổ là một trong những gia tộc giàu có nhất Nam Giang, biệt thự xa hoa, rộng rãi, vô cùng sáng sủa.
Đặc biệt là phòng tiệc!
Căn phòng này đủ để chứa đựng trăm người ngồi xuống, hơn nữa còn không hề có dáng vẻ chen chúc chút nào.
Gạch lát nền sáng bóng, đồ đạc và nội thất bên trong đều do các nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới tạo ra, được nhập khẩu từ nước ngoài về.
Thậm chí ngay cả đèn chùm treo trong từng ngõ ngách cũng hết sức trang trọng, tinh tế!
Không một thứ nào không cho thấy tài lực hùng hậu của nhà họ Thẩm.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao người nhà họ Thẩm không mang tiệc ký kết ra đặt ở khách sạn bên ngoài mà lại chọn tổ chức tại nhà.
Một là vì muốn cho những bên hợp tác với họ thấy được tài bất phàm của gia tộc mình.
Thứ hai là muốn cho gia tộc vô cùng to lớn như gia tộc nhà họ Phí kia trải nghiệm được cảm giác thoải mái như đang ở nhà.
Dọc theo đường đi, Bạch Tổ Y đưa Lâm Thiệu Huy đi qua đám người, nhanh chóng tìm được vị trí của chủ nhân nhà họ Thẩm, chào hỏi ông cụ Thẩm.
Chẳng qua là không đợi hai người Lâm Thiệu Huy chào hỏi xong, ngay lúc ông cụ Thẩm nhìn thấy Lâm Thiệu Huy thì con ngươi trong cặp mắt già nua của ông ta lập tức dùng lại, ông ta quát lên: "Mày tới đây làm cái gì? Cút!".
Danh Sách Chương: